Lời Cao Thịnh vừa nói ra làm cho Ngô Nam cùng với Phùng Kiếm Hoa cũng rung rung. Hắn hoàn toàn không biết nơi này là địa bàn của Cao Thịnh, cũng như là nơi tập trung nhiều thành viên Xuân Nghĩa Bang nhất.
Vì cách bố trí ở nhà hàng, nhìn không giống với một hắc bang. Kèm theo nơi đây lúc nào cũng có khách hàng sang trọng lui tới. Nên Phùng Kiếm Hoa mới đặt chỗ tại đây cho Ngô Nam và Hoàng Lâm Nhu gặp mặt. Còn việc có Ngô Nam gọi người lúc nào thì hắn cũng hoàn toàn không biết.
Hắn hiện tại lo lắng, nếu Thiếu Kiệt biết có người mai phục với mẹ mình. Mà hắn lại không có tin tức gì để chuẩn bị thì biết ăn nói thế nào. Nhưng cũng thấy may mắn đây là địa bàn của những người phía sau Hoàng Lâm Nhu. Nếu Thiếu Kiệt có hỏi thì hắn cũng có đường trả lời.
Ngô Nam lúc này cũng nghệch ra nhìn bọn người phía sau Cao Thịnh. lúc này hắn cảm thấy mình vừa rồi ra quyết định là sai lầm cỡ nào.
Hắn nhìn nhóm người của mình bị giữ lại một góc cũng đổ mồ hôi. Phùng Kiếm Hoa thấy tình hình căng thẳng, đứng phía sau Ngô Nam không dám nói một tiếng. Hắn quan sát cả những người đang bên cạnh của Hoàng Lâm Nhu và Ngô Nam xem phản ứng thế nào.
Ngô Nam thấy tình thế không được như ý. Nhưng với bản lĩnh lăn lộn của mình hắn cũng không biểu hiện ra nỗi lo sợ trong lòng mình vô tay nói.
- Giỏi thật! Lần này có vẻ như tôi tính hơi bị sai nhỉ. Không ngờ một người phụ nữ như cô lại có thể dính dáng tới cả hắc bang ở phía sau cơ đây.
Tước Phàm thấy Ngô Nam ra vẻ như thế cũng nhíu mày mắng thẳng mặt.
- Thằng chó. Còn ra vẻ thân sĩ trước mặt bọn tao sao. Mày nên nhớ một điều bây giờ mày là cá nằm trên thớt rồi. Ở đó mà ra vẻ bọn tao chỗ này không phải nơi mày muốn làm gì cũng được đâu.
Vừa nói chuyện Tước Phàm vừa phun nước bọt một bên khinh thường vẻ đạo mạo của Ngô Nam. Bản thân hắn đã không ưa cái giọng phách lối của Ngô Nam, đã vậy còn tính toán với cả phụ nữ. Nếu ở đây không phải là địa bàn của Xuân Nghĩa Bang mà tại một nơi khác, với năm người họ và Hoàng Lâm Nhu cũng khó bề xoay sở. Với tình huống bất ngờ như thế này. Lúc đó nếu Hoàng Lâm Nhu có vấn đề gì thì bọn họ khó lòng ăn nói với Thiếu Kiệt.
- Con mẹ nó thằng này phải bắt lại nhốt bỏ đói, dìm nước cho nó chừa cái thói này mới được. Mẹ không phải cứ người ta hiền là nó ăn hiếp nhỉ. Xem ở đây bọn tao là vua chứ không phải là bọn người làm cho nhà nước chúng mày làm vua. Hay là mày muốn sáng mai mấy tờ báo trang bìa có mục nhân viên công vụ nhà nước bị lột đồ quăng giữa phố đông người? Cái này hay lắm đấy biết đâu lại thành người nổi tiếng hơn bây giờ. Anh em bắt thằng chó này lại nào.
Thế Long vừa vận động tay chân xong với mấy người khác quay lại cũng hùng hổ muốn đem Ngô Nam làm thành mấy sự kiện nổi bật. Lời của hắn vừa ra không ít người trong nhóm bên ngoài xông lên đè Ngô Nam và Phùng Kiếm Hoa xuống.
Thấy mấy người Cao Thịnh quá manh động khi nhóm đàn em của họ đang bắt lấy Ngô Nam thì Hoàng Lâm Nhu cũng lên tiếng.
- Từ Từ nào. Mấy chú làm gì manh động vậy.
- Chị thằng này phải đánh một trận cho ra trò. Chứ nhẹ nhàng quá hắn không nhớ được đâu. Phải làm thật mạnh tay bọn công tử ca nhà giàu ỷ quyền thế như thằng này mới chừa, không thì sau này còn tiếp tục gây hấn với chị và Thiếu Kiệt nữa.
Nghe thấy Hoàng Lâm Nhu có phần mềm mỏng Cao Thịnh cũng nói thêm vào. Hắn tuy không hiểu nhiều chuyện này nhưng cũng biết được một hai. Thiếu Kiệt tuy nói là không biết gì nhưng mà mẹ hắn lại chịu thiệt thòi bấy lâu này. Giờ đang yên lành bọn người của Ngô Nam lại tìm đến. Nếu không phải có Thiếu Kiệt quan hệ với bọn hắn thậm chí ngày hôm nay nếu Hoàng Lâm Nhu đơn độc đi gặp Ngô Nam thì chắc chắn chịu Thiệt thòi là điều không thể tránh khỏi. Nên Cao Thịnh cũng không muốn bỏ qua lúc này.
Ngô Nam bị giữ lại bực tức quát mắng xung quanh, nhìn Hoàng Lâm Nhu đôi mắt lóe lên tia lửa hận ý.
- Bọn bây dám bắt ta lại sao? Bọn mày thả tao ra. Bọn mày nhớ lấy sau chuyện này tao sẽ cho bọn mày không có đất chôn thân. Cái con điếm kia mày thả ông mày ra.
Thế Long nghe Ngô Nam chửi mắng mẹ Thiếu Kiệt và cả bọn hắn, nên không ngần ngại một đạp đem gương mặt hắn giẫm xuống đất. Máu từ miệng văng ra vài cái răng cũng theo máu mà bay ra ngoài.
Vốn Hoàng Lâm Nhu còn thương tình cho Ngô Nam. Nhưng giờ thấy hoàn toàn không cần thiết nhìn Ngô Nam đang bị Thế Long đạp dưới đất nói.
- Tốt nhất không muốn bị đánh thì im mồm vào. Chưa thấy ai ngu như ông, đã nằm trong tình thế này còn cố gắng chửi rủa. Ông ở Ngọc Châu không bị ai đánh qua, ngang ngược quen rồi nhỉ. Bây giờ ông là cường long đấy nhưng bị một đám rắn làm cho không gượng dậy nổi cảm giác thế nào. Ông đợi đó đi! à mà quên tối nay ông hẳn có chuyến bay về cái ổ của gia đình ông mà phải không? mặt mũi như thế này đi gặp người chắc hãnh diện lắm.
Ngô Nam ở thế yếu bị kèm xuống không thể nói gì đôi giầy tây của Thế Long vẫn nằm trên mặt hắn không rời. Lúc này Cao Thịnh mới nói với Hoàng Lâm Nhu.
- Chị muốn bọn em xử lý tên này như thế nào? chứ giết thì mình không giết được mà chỉ qua loa như thế này thì hắn quay lại trả thù là điều chắc chắn rồi đấy.
Suy nghĩ một hồi lâu Hoàng Lâm Nhu mới nói với Cao Thịnh.
- Mấy chú làm cách nào đó để hắn lúc nào cũng sợ bọn người mình là được sau này tính sau đi.
Thế Long Sau khi nhét một cái khăn lau tay vào miệng của Ngô Nam lúc này mới đi tới chỗ của Hoàng Lâm Nhu đang đứng thấy mọi người đang lấy ý kiến nên cũng nói vào.
- Theo em thấy nếu mà muốn có cái gì đó để bắt hắn phải sợ, chỉ có cách như ban nãy nhưng mà không công khai ra thôi. Giờ đem hắn lột đồ hết từ trên xuống dưới. Chụp ảnh lưu lại sau này biết đâu Thiếu Kiệt có việc dùng thì sao?
Mọi người không hiểu sao Thế Long hôm nay lại đưa ra một biện pháp khác hẳn tính cách của mình. Mà hắn ngày thường chỉ biết đánh đấm tại chỗ nên cũng ngạc nhiên. Tước Phàm thì mắt càng sáng rực nhìn Thế Long hỏi.
- Ê Long hôm nay mày khai sáng một nhận thức mới rồi đấy. Đúng ông bà ta nói câu tục ngữ xưa ứng với mày bây giờ. cái gì mà ngu ba năm khôn một giờ hay sao ấy nhỉ.
- Mẹ không biết thì im đi còn bày đặt. Người ta là khôn ba năm dại một giờ. Mày đi nói ngược lại là sao?
Thế Long cũng bực tức vì bị Tước Phàm trêu chọc. Nên chỉnh hắn ngay tức thì. Hắn dạo này đi theo Thiếu Kiệt làm mấy việc có đầu óc phải biết suy nghĩ, nên lần này hắn thấy cái mà mình đưa ra hoàn toàn phù hợp. Thế mà lại bị Tước Phàm trêu chọc nên cũng bực mình.
- Giờ mấy thằng cóc con này thì để một bên, hai người kia tách riêng ra đem đồ trên người bọn nó lấy xuống rồi chụp hình lại. Đợi xong rồi thì cứ thả bọn nó ở những nơi khác nhau là được. Còn mấy thằng này đợi thả hai người kia xong thì thả bọn nó cũng y như thế là được. Anh mày lái xe đưa chị Nhu về nhà. Tụi bây lo liệu vụ này có gì về nói sau.
Đưa ra cách thức làm việc với Ngô Nam và Phùng Kiếm Hoa. Cao Thịnh bây giờ mới quay lại nói với Hoàng Lâm Nhu.
- Chị bây giờ mình về thôi chuyện ở đây để cho bọn nó làm là được. Em đưa chị về nhà còn có gì em sẽ báo lại sau.
- Ừ chuyện này tạm thời mấy chú giải quyết. Nhưng mà cuộc đối thoại vừa rồi trong phòng không nên cho Thiếu Kiệt biết. Để Thằng nhóc tự nói chuyện với chị là được.
Hoàng Lâm Nhu cũng dặn dò mọi người trước khi để Cao Thịnh đưa mình về. Dù sao thì chuyện này đến đây xem như Ngô Nam chịu thiệt hại lớn nhất. Mà những phương án của Thế Long đưa ra bà không vội bình luận cho lắm vấn đề này nếu bắt được điểm yếu của hắn thì Thiếu Kiệt và bà tạm thời cũng an ổn.
Ngô Nam miệng bị nhét cái khăn không nói được gì vùng vẫn trong nhóm người bị cách ly. Cố gắng nhìn theo bóng dáng của Hoàng Lâm Nhu rời đi càng vùng vẫy kịch liệt.
Thiếu Kiệt hiện tại cũng gần tới nhà của Khương Đào nên được Hà Vi đánh thức dậy. xe dừng lại bên đường cho Thiếu Kiệt lấy nước rửa mặt. Cảm giác mệt mỏi gần đây bị tan biến một cách nhất thời. Hắn cũng thoải mái hơn. Bây giờ ngồi trên xe Thiếu Kiệt mới lấy điện thoại ra gọi cho Khương Đào. khi nghe được tín hiệu bắt máy Thiếu Kiệt hắn nói luôn.
- Alo! Chú Đào hả? khoảng năm phút nữa con đến nơi. Chú đứng trước cửa nhà đi để bọn con còn thấy không thì chạy qua mất thời gian vòng xe.
- Ừ được rồi để chú mày ra trước nhà. Nhanh nhé!
Khải Huy vẫn đang đưa xe chạy chầm chậm để cho Thiếu Kiệt và Hà Vi có thể quan sát được xung quanh hai bên đường. Vì chỉ có số nhà không thì việc kiếm được nhà cũng là một vấn đề đáng nói như hiện tại tuy nhà mặt tiền như chỉ cần sai lệch một chút cũng đủ để bạn phải đi xa cả cây số để đến được đúng nơi.
Đấy là chưa nói tới những con hẻm trong hẻm. Việc kiếm số nhà với những nơi này luôn là một điều đáng sợ, có nhiều nơi việc lồng ghép vào nhau bởi năm sáu con hẻm thành một cái số nhà, thường được gọi với danh từ mỹ miều mà nhiều người vẫn đùa với nhau nói là nhà siêu xẹt.
Từ đằng xa Hà Vi và Thiếu Kiệt đều thấy được Khương Đào đang vẫn vẫn tay với xe của mình. Nên chiếc xem từ từ chậm lại cho đến khi dừng trước cửa nhà Khương Đào. Thiếu Kiệt lúc này quan sát phía sau rồi mới mở cửa bước xuống.
Khương Đào thấy Hà Vi và Trịnh Chi đi cùng cũng vui vẻ chọc Hà Vi. cũng không quên hỏi lấy Trịnh Chi đi kế bên.
- Bộ thằng cháu chú có sức hấp dẫn lắm sao mà cô bé cứ đi theo hoài thế không để nó đi một mình được à. Còn vị này là?
- Tôi là Trịnh Chi hiện tại là nhân viên của Thiếu Kiệt chào ngài.
Trinh Chi lúc này mới đưa tay mình ra bắt tay với Khương Đào, bởi hiện tại cô và Thiếu Kiệt là đại diện hai người trên danh nghĩa công ty cùng đàm phán hợp đồng.
Hà Vi thấy mình bị Khương Đào chọc ghẹo lúc này cũng hậm hực không trả lời. Khải Huy thấy đậu xe ở đây không mấy thuận tiện nên nói với Hà Vi.
- Anh đánh xe đi kiếm chỗ đậu xe Hà Vi. ở đây không có chỗ đậu xe ô tô. Đậu dưới đường như thế này cảnh sát giao thông lập biên bản phiền phức lắm. có gì xong thì em gọi điện cho anh lấy xe ra đón.
- Anh khỏi lo đi nào. Cứ đậu xe ở đây,nếu có giấy phạt người nào đó phải lấy ra cho anh. Không lấy ra thì biết tay em.
Vừa nói Hà Vi vừa liếc nhìn Khương Đào hăm dọa. Thiếu Kiệt bây giờ mới thấy tuy nói nhà mặt tiền nhưng nhà Khương Đào cũng không mấy trang hoàng bên ngoài vẫn nét kiến trúc cũ chỉ được sơn phết đơn giản. Cánh cổng cửa sắt kéo được sơn màu xanh lá cây từng lá thép có vẻ không còn mới chắc đã được làm từ lâu.
- Thôi vô nhà! cô đợi cháu cũng lâu rồi đấy. Xe cứ để đó cũng được cam đoan không có giấy phạt đâu.
Vừa cười đùa nói với Thiếu Kiệt Khương Đào mới kéo cánh cửa sắt mở rộng ra có thể nhìn thấy được bên trong. một cánh cửa bốn cánh mặt kính hoa văn bằng sắt màu vàng với những tấm kính màu cánh kiến kiểu cũ. Một vài chiếc xe máy của thương hiệu nhật bản như dream và một chiếc xe wave 100 được dựng bên trái.
Thiếu Kiệt bây giờ mới biết được Khương Đào sống không dễ dàng gì. Với chức vụ của hắn nhiều người đã có ô tô riêng đi xe không ngại giao tiếp với những tầng lớp giàu có mà hắn thì lại chỉ đơn giản như thế này.
Khương Đào mới hướng vào trong nhà gọi vợ mình ra.
- Em ơi! con chị Nhu tới rồi nè.
Thiếu Kiệt nghe thế cũng ngạc nhiên. Hắn không nghĩ ngay cả đến vợ của Khương Đào cũng biết mẹ mình nên nhìn hắn. Khương Đào thấy như thế cũng cười cười đáp lại sự thắc mắc của Thiếu Kiệt bằng lời nói.
- Chú mày đừng có nhìn! chú có vợ cũng do mẹ cháu thúc đẩy mà ra nên đừng nhìn như vậy còn lý do ra sao thì đừng hỏi nhé.
Bây giờ từ trong nhà sau đi ra một người phụ nữ trạc tuổi Khương Đào cái dáng vẻ vẫn có phần giản dị và không như những phụ nữ nhà giàu có khác nhưng bà vẫn toát lên thứ gì đó mà không hiểu nổi.
Vợ Khương Đào đến gần chồng mình nhìn qua Thiếu Kiệt và Hà Vi thắc mắc. Khương Đào bây giờ mới giới thiệu hắn với vợ mình.
- Thằng nhóc này là Thiếu Kiệt! còn cô bé này là Hà Vi, còn đây là nhân viên của Thiếu Kiệt. Còn đây là vợ chú Trương Băng
Trương Băng nhìn qua Thiếu Kiệt một lúc rồi mới nói.
- Xem ra cháu có một chút ít đôi nét giống mẹ. Cô là vợ chú Khương Đào đây hôm nay hân hạnh gặp cháu.
Hà Vi đứng bên cạnh Thiếu Kiệt nhìn đăm chiêu vào Trương Băng một lúc như nhận định rồi mới nói.
- Cô là con gái Trương Thúc à?
Trường Băng lúc này cũng giật mình nhìn Hà Vi một lúc có vẻ ngạc nhiên. Khương Đào cũng hiểu điều gì đó mới cười nói.
- Quên nói em! cô bé này là cháu gái Hà Thúc. em cũng biết mà.
Ấy tiểu thư của Hà Thúc đây sao. Chưa bao giờ gặp cháu ở các buổi hội họp của những người Ngọc Châu đây mà. Vị tiểu thư thần bí nhỏ của Hà Thúc lại quen biết với Thiếu Kiệt à.
Hà Vi lúc này cũng ngại ngùng mặt cô đỏ lên. Bởi Hà Vi ít tham dự những tiệc hội của mọi người trong Ngọc Châu nên dần dần cô được phong tặng nhiều danh hiệu và không ít lời đồn đãi trong đó nhưng hiện tại bị Trương Băng nói ra trước mặt Thiếu Kiệt cô cũng không khỏi e thẹn gật đầu như xác nhận.
- Thôi mọi người vào nhà đứng bên ngoài làm gì. Thiếu Kiệt hôm nay cháu phải ở lại dùng cơm với vợ chồng cô đấy. Mà hôm nay mẹ cháu sao không đến cô lâu lắm rồi không gặp mẹ cháu rồi đấy. Còn ông nữa sao có Hà Vi mà ông không nói sớm để tôi chuẩn bị nhiều thứ hơn chứ. Ông thật là.
- Ấy tôi nào biết có Hà Vi đi cùng nếu biết tôi cũng đã nói làm sao dám giấu giếm. Bà làm quá Thiếu Kiệt cười tôi bây giờ.
Thiếu Kiệt cũng cười. Thì ra Khương Đào cũng không khác gì những người khác hắn sợ vợ.Bởi qua cách ứng xử của Khương Đào với Trương Băng hắn thấy rõ quyền quyết định trong nhà này người lớn nhất là Trương Băng chứ không phải là Khương Đào.
Nhưng nam nhân mà ai lại không sợ vợ, một người vợ đúng nghĩa để cho nam nhân phải nể sợ cũng là một người phụ nữ bản lĩnh. trừ những đấng mày râu quá yếu kém thì không tính trong chuyện này.