Thiếu Kiệt đặt điện Thoại xuống, nhìn vào những gì ghi trên tờ giấy, sự liên quan nhiều phương diện này chứng tỏ người bày ra bố cục này không dễ đối phó. Những người bị tình nghi trước mắt có khá nhiều người phạm vi rộng khó lòng phòng bị. Nhưng hắn dám chắc chắn những người này không thể tiếp cận được phòng máy như là Trịnh Chi. Bởi như thế họ mới phải bỏ ra một lượng tiền lớn mua lại từ tay cô bộ mã nguồn.
Chuyện bây giờ của hắn lo lắng nhất là Trịnh Chi. Nếu cô ta đi một mình thì hắn không biết đối thủ hắn như thế nào. Còn nếu hắn đi phải nghĩ học. lựa chọn một hồi hắn quyết định nghĩ học một ngày không thông qua Mẹ mình.
Kiếm trong số điện thoại Tần Tiến và Mai Uyển Lâm hắn xin phép nghĩ vì lý do việc riêng Tần Tiến thì không nói gì đồng ý ngay còn Mai Uyển Lâm thì mắng hắn một lúc rồi mới chấp nhận cho hắn nghĩ.Chưa kể đến hắn còn nói hôm nay hắn bận nên không học thêm được. làm cho Mai Uyển Lâm làm thêm một trận nữa mới thôi.
Thở dài một hơi sắp xếp chuyện học hành xong, giờ mới là lúc hắn có thể tập trung được mọi việc đối với những người đang làm hắn khó bề xoay sở này. Bản thân hắn cũng phải công nhận người này chịu bỏ vốn bày ra bố cục như thế này.
Hắn đang ngồi tính toán chi tiết lại những thứ đã bỏ qua. Chợt phát hiện một điều mà hắn quên mất. Nếu họ biết Lâm Vũ giờ học mà hắn cũng trạc tuổi Lâm Vũ. Nếu hắn đi đến nơi đó có làm bọn hắn nghi ngờ. Thiếu Kiệt đang băn khoăn không biết lựa chọn ra sao. Thì điện thoại của Trương Hạo gọi đến cho hắn
- Thiếu Kiệt chuyện gì xảy ra vậy, Chu Tường hắn ngủ như thế. sao lại không cho gọi hắn dậy?
Thiếu Kiệt lúc này hết sức bực mình như trách móc hỏi Trương Hạo.
- Mày đừng nói với tao là mày về công ty rồi nha. Mày mà về bên đó rồi là lần này thua trắng hết.
Trương Hạo mới ngớ người ra một lúc mới trả lời với Thiếu Kiệt.
- Chưa tao chuẩn bị đi bàn việc ký hợp đồng mở lắp đặc quán nét ở tỉnh. Chưa tới giờ xe chạy nên tao gọi điện cho mày nè.
Thở ra một hơi hắn mới trấn tính, dịu bớt lại cơn nóng giận.
- Khoan hôm nay mày có hợp đồng tỉnh. Hợp đồng này lúc nào? sao phải mày đi không cho nhân viên đi.
- Ừ thì hợp đồng này khoảng hơn mười ngày trước, có người tới công ty liên hệ nói bàn về thiết kế phòng net. lúc đó cũng trễ còn Phan Nguyệt với Tao với mấy đứa bán hàng đang kiểm kho. Mà họ nói ở tỉnh đi lên thành phố trể nên tao tiếp khách. Hôm qua họ gọi nói tao với nhân viên xuống đó, khảo sát xem để được bao nhiêu máy. Tao cũng quên mất đến lúc họ nhắc tao mới nhớ. Mà Mày nói rõ xem tại sao không cho Chu Tường dậy 1 mình Phan Nguyệt lo bên dưới sao kịp.
Trương Hạo lúc này mới kể lại việc hắn phải đi tỉnh khảo sát ký hợp đồng lượng lớn máy để mở phòng nét. Vẫn không quên thắc mắc tại sao hắn lại không cho Phan Nguyệt gọi Chu Tường dậy.
- Lần này bọn mình bị nhóm người này xếp đặc rồi. Cũng may là phát hiện sớm nhưng vẫn nằm trong thế bị động. Chuyện là như vầy nè.
Thiếu Kiệt lúc này mới kể lại chuyện bị mua chuộc nhân viên cho Trương Hạo biết. Sau khi nghe xong hắn cũng đổ mồ hôi. Nhưng kèm theo đó là sự giận dữ nói.
- Chuyện lớn như vậy không nói tao, mà thật là để tao gọi điện hủy khảo sát bữa khác đi. Nếu mà họ đúng thật muốn mở tiệm nét thì sẽ đồng ý không thì thôi.
- Mày bậy đừng làm thế bại lộ hết! tao muốn họ an tâm để lần này tao chơi lại một ván chứ. Chuyện này không báo mày là do chủ quan, vì tao định giao lại cho Trương Hạo giải quyết, dù sao ai cũng có việc của mình. Mày chạy tới chạy lui, thêm vô vụ này nữa làm sao mà chịu nổi áp lực.
Trương Hạo nghe hắn nói thế thở dài. dù sao hắn bận là thật. Dạo này việc kinh doanh của Phan Nguyệt giúp đỡ. song song đó là việc hắn bắt đầu dần tiếp quản các khâu để Phan Nguyệt chuẩn bị tách ra một bộ phận riêng. Trước đây còn nhỏ thì không vấn đề gì lớn hắn vẫn đảm đương được nhiều chuyện. Giờ công ty phát triển gấp mấy lần lúc đầu hắn cũng không có nhiều thời gian.
- Giờ mày tính chuyện này sao đây?
- Mày cứ đi khảo sát ở đây để tao lo. À mà sao mày lại biết việc này?
Giờ Thiếu Kiệt mới sực nhớ ra là Trương Hạo gọi điện thoại cho hắn mà đã biết chuyện. Nên hỏi hắn để có thêm manh mối.
- Phan Nguyệt thấy không ổn nhắn tin cho tao biết cô ta không dám gọi vì sợ có người nghe được nên âm thầm gửi tin nhắn đi. Tao mới gọi cho mày nè. Mấy người này chịu bày binh bố trận quá nhỉ. Cũng may có mày không thì lần này chết cả lũ.
- Ừ được rồi chuyện này để tao tính cho. Mày xem người ở tỉnh đó có thực sự mở phòng net không được thì thi công luôn, đưa tiền tới thì lấy không được thì về.Vậy tao cúp máy đây.
Hắn cúp máy sau đó lại ghi lên trên tờ giấy đầy những chữ ra. Bây giờ Thiếu Kiệt mới cười cười. Cầm điện thoại lên gọi đi.
- A Lo chị Nhã Kỳ hả? bây giờ hôm nay chị nếu đi học hay có việc thì thôi nếu không chị qua công ty phụ Phan Nguyệt một chút với nhìn xem ai có dấu hiệu nghi vấn dùm em. Nhớ là nếu có ai hỏi thì chị cứ nói. Nhớ mọi người trong công ty được một ngày nghỉ nên ghé qua.
- Ừ Không sao hôm nay chị nghĩ được. Bên đó có chuyện gì sao phải để ý người khả nghi vậy Thiếu Kiệt?
Nhã Kỳ nhận được điện thoại của Thiếu Kiệt, cô cũng đồng ý dù sao sinh viên đi học hay không nhà trường cũng chẳng để ý vì học phí cũng đã trả, không học thì bản thân sinh viên chịu lỗ thôi.
- Ừ việc bên Chu Tường có chuyện. Mà Chị qua đó nếu có gì ít hỏi đến Chu Tường một chút, em sẽ để câu trả lời cho chị trước mọi người làm càng tự nhiên càng tốt. Giờ em còn phải đối phó nhiều. Giờ em chỉ sẽ nhắn tin thôi không gọi điện.
- em nói vậy chị biết rồi. Để chị qua bên cửa hàng.
Thiếu Kiệt cúp máy xong bắt đầu nhắn đi một số tin nhắn để an bài những hoạt động của cửa hàng, cũng như người còn lại đang ẩn núp trong công ty.
Thiếu Kiệt đang mãi suy nghĩ xem làm cách nào đối phó với nhóm người này thì Hà Vi qua nhà hắn chơi thì thấy hắn suy tư không để ý đến mọi thứ xung quanh cô nhè nhẹ vỗ lấy vai hắn nói.
- Chuyện gì mà mất hồn thế này nhớ cô bạn nào sao?
Thiếu Kiệt do quá nhập tâm vào công việc chuẩn bị nên cũng không hay biết khi Hà Vi vỗ vai hắn hắn mới giật mình thoát ra những suy nghĩ nhất thời. Thấy Hà Vi nhìn hắn cười,Chợt Thiếu Kiệt lóe lên một ý nghĩ bắt đầu vừa nhìn Hà Vi rồi nhìn vô tờ giấy đang cầm vui mừng ôm lấy Hà Vi nói.
- Bạn đến Lưu Minh này thật đúng lúc mà, vấn đề được giải quyết rồi. Ha Ha nãy giờ thấy thiếu thiếu quên mất điều gì đó giờ thì có rồi.
- Cái gì vậy Thiếu Kiệt? Chuyện gì mà bạn kích động vậy?
Hà Vi bị Thiếu Kiệt ôm vào lòng cũng ngại ngùng, khuôn mặt đỏ bừng lên nên e thẹn nói nho nhỏ bên tai hắn. Bây Giờ Thiếu Kiệt mới cảm giác không đúng thì nhận ra mình đang ôm Hà Vi trong lòng nên từ từ buông ra đưa tay lên miệng ho khan vài cái.
- Xin lỗi!... tại mình có chuyện quan trọng... nên đang không biết ai là người thích hợp thì cậu xuất hiện, nhất thời có chút vui mừng quá nên thất thố.
Hà Vi sau một lúc trấn định lại biết hắn có chuyện quan trọng mà mình có thể giúp thì cũng nén lại cảm xúc của chính mình, Nhưng khuôn mặt của cô vẫn có chút hồng.
- Có chuyện gì mà mình xuất hiện làm bạn mừng như thế này thế.
Thiếu Kiệt trở lại dáng vẻ bình thường bắt đầu thuật lại những gì diễn ra cho Hà Vi nghe. Bởi hắn không phải lo lắng cho lắm. Hà Vi qua ông minh cũng biết hắn đã làm những gì cho đến ngày hôm nay. Thì nhờ Hà Vi là thích hợp nhất.
Sau một lúc lâu giải thích những việc làm của Thiếu Kiệt. Hà Vi cũng im lặng thật lâu mới nói.
- Việc này cũng đơn giản không khó mấy nhưng mà cậu có tính kỹ chưa nếu chỉ gặp mặt giao dịch như thế này rất dễ phát sinh những chuyện sau này. Nếu thưa kiện ra cậu phải lộ mặt đây. còn cậu không lộ mặt thì người ta sẽ thắng kiện. Lúc đó cậu phải bồi thường vì tội ăn cắp bí mật thương nghiệp của công ty khác.
- Suy nghĩ những lời nói của Hà Vi quả thật là không sai. Nếu như thế hắn lại phải bồi thường thiệt hại, đó là vẫn không nói đến quá trình thao tác của hắn lấy được bao nhiêu tiền của đối phương đều phải trả lại. Thiệt hại như thế là không nhỏ.
- Chuyện này mình quên nghĩ đến giờ bạn nói thế mới cũng cảm thấy có khả thi. Bọn người này đã bày ra bố cục như thế này thì không dễ gì bọn hắn bỏ qua.
Theo mình thấy nếu có một ít thiết bị hỗ trợ nữa thì tốt. Có thể quay phim hay chụp hình, thậm chí là ghi âm lại những gì họ nói mà những người đó sẽ không phát hiện.
Hà Vi nói chuyện này không phải Thiếu Kiệt không nghĩ đến nhưng thời điểm này có đi mua thì biết chỗ nào bán, chưa kể đến là thời gian gấp rút nhiều khi thao tác sai dẫn đến công dã tràng.
Thấy Thiếu Kiệt cứ băn khoăn rối rắm Hà Vi cũng lắc đầu. Dù sao ý kiến của cô là nhất thời, mà theo cô thấy chuyện có thể xảy ra nhất. Hà Vi lúc này cũng nhíu mày không nghĩ những đồ dùng hỗ trợ đó lại làm khó Thiếu Kiệt như vậy nên hỏi.
- Có nơi nào mượn được toàn bộ những vật dụng đó này không? nhiều khi mấy tiệm điện tử chắc có bán đó.
- Làm gì dễ kiếm như vậy! thứ nhất đã không biết chỗ nào bán mấy cái này, thứ hai là những vật dụng này nằm trong nhóm vật dụng nhạy cảm của cảnh sát nên khó có nơi bán lắm.
Hà Vì lúc này cũng mừng rỡ cô chợt nhớ Thiếu Kiệt không những quen cảnh sát mà còn quen người cấp cao sao không mượn sử dụng một ngày nên lay lay hắn trong khi hắn đang thả theo suy nghĩ tìm nơi mượn đồ.
- Thiếu Kiệt! Khương Đào!
- Gì? cái gì Khương gì? Á Khương Đào hỏi mượn hắn thử!