Siêu Việt Tài Chính

Chương 121




Cầu cất giữ nguyệt phiếu đầu tháng đề cử lên bảng nhé mọi người thank nhiều nhiều...

Chu Tường cũng giật mình hắn không ngờ những dữ liệu mất đi đáng giá đến như thế, Hắn thấy việc viết code của trang web khá dễ dàng nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ đến hắn viết tương đối dễ vì trên khung sườn đưa ra của Thiếu Kiệt còn nếu để một người viết lên bởi sự suy nghĩ và tính toán rất lâu thậm chí còn có thể không thực hiện được.

Nghe đến giá tiền mà cô ta nhận được từ lần đưa các dữ liệu ra ngoài hắn cũng nỗi giận đứng dậy nói.

- Năm mươi triệu! cô có biết năm mươi triệu để đổi lấy những dữ liệu dó thì mọi người trong công ty và cả công ty tổn thất bao nhiêu không? Đã vậy cô còn lại làm lần thứ hai này là sao? cô định bán hết mọi người trong công ty mới vừa lòng à.

Lúc này Trịnh Chi chỉ biết cúi đầu, những giọt nước mắt bắt đầu rơi ra.

- Chuyện lần này là tôi bất đắc dĩ tôi bị họ nói phải lấy thêm một lần nữa để họ so sánh sau đó sẽ trừ hết nợ nếu không thì họ sẽ tố cáo tôi với công ty đã lấy cắp dữ liệu. Lúc đó tôi không ngờ lần đầu khi đưa dữ liệu cho họ bị họ ghi âm quay hình ảnh lại nên tôi bị ép buộc. Họ còn nói nếu xong lần này họ sẽ hủy hết chứng cứ và trừ đi khoảng nợ còn lại. Nên tôi mới làm liều không ngờ mọi người có đặc lại camera mà lần này tôi chỉ coppy một nữa dữ liệu đang lưu trong máy tôi sợ ảnh hưởng tới công ty nên không coppy hết tài liệu tôi vẫn mang bên người chưa chuyển cho họ.

Nói rồi Trinh chi lấy từ trong túi mình, một ổ cứng nhỏ bằng bao thuốc lá để trên bàn. Thiếu Kiệt bây giờ suy nghĩ điều gì đó cầm lấy ổ cứng đưa cho Chu Tường kiểm tra, sau một lúc lâu Chu tường mới gật đầu nhìn Thiếu Kiệt nói.

- Chỉ được một phần hai so với toàn bộ mã code

Thiếu Kiệt đợi Chu Tường kiểm tra xong toàn bộ dữ liệu trên ổ cứng ngoài mới hỏi Trịnh Chi.

- Vậy tại sao chị lại có mật khẩu máy vi tính của lâp trình viên?

- Mới đầu khi họ nói tôi cũng có thử qua như thấy máy tính có đặc mật khẩu nên cũng không có cách nào liên lạc với họ thì không có phương thức chỉ có họ liên lạc cho tôi thông qua số điện thoại không biết làm cách nào nên trong giờ làm đợi lúc vắng người tôi bắt đầu tìm cách vào máy tính mà không cần mật khẩu thì trên mạng có rất nhiều cách, nên tôi thử và vào được máy tính mới đầu có chút rắc rồi vì tôi không quen những chuyện như thế này như sau đó lại thấy thú vị.

Thiếu Kiệt biết để vào máy tính có mật khẩu mà không để lại dấu vết có rất nhiều cách, nhưng quan trọng nhất là người đó phải thao tác đúng những gì được hướng dẫn mới làm được.

Hơn ai hết hắn biết, những hệ điều hành hiện tại có nhiều lỗ hỗng bảo mật như thế nào, cũng không phải là trên mạng không có hướng dẫn mà nó là rất nhiều nhưng quan trọng đọc hướng dẫn mà rút ra kinh nghiệm là hoàn toàn khác.

- Vậy là chị vào được máy lập trình viên nhưng sao chị không nghĩ đến tại sao họ lại cần dữ liệu mà không cần chị trả lại tiền đã mượn?

- Chuyện này thì tôi cũng không biết được, vì trước đây vẫn còn cho tôi trả chậm vẫn tính lãi xuất. Từ khi biết tôi làm cho công ty họ lại không cho trả chậm mà bắt tôi trả một lúc mà có lúc tưởng chừng như tôi suy sụp thì có một người gọi tôi ra. Hắn hỏi về bộ phận thiết lập trang web của công ty ra sao rồi nói nếu tôi lấy được dữ liệu họ sẽ trừ hết nợ, tôi mới đầu cũng không chịu nhưng họ cứ thúc ép trả nợ cho bằng được, mà nhà tôi thì lại không có tiền nên tôi mới ……

Lúc này Thiếu Kiệt cũng hiểu cô gái này cũng chỉ là con cờ nạn nhân của người khác sai bảo, chăc chắn người muốn những dữ liệu này đang muốn mở một trang giao dịch giống như của hắn.

- Bọn họ tại sao không để lại liên hệ cho chị? mà những người đó bao lâu sẽ gọi điện để biết chị đã có được dữ liệu?

- Cứ cách vài ngày họ sẽ gọi một lần sáng hôm kia họ gọi tôi có thể khoản mai hay mốt họ sẽ gọi lại, tôi cũng không biết những người đó thuộc tổ chức gì, nhưng lần trước sau khi đưa dữ liệu cho họ thì hai tuần sau họ cho chạy web giống mình nên tôi mới biết được mục đích của những người đó là cạnh tranh với công ty, nên lần này tôi sợ họ có được hết tài liệu sẽ làm ảnh hưởng việc kinh doanh nên chỉ coppy một nửa.

Thiếu Kiệt lúc này cũng nhìn cô lắc đầu cười.

- Chị sai rồi cho dù chị có không muốn làm họ vẫn sẽ uy hiếp chị tiếp tục lấy cắp dữ liệu của công ty, bởi họ biết chị hiện tại ở công ty làm việc thì họ sẽ còn lợi dụng.

Lúc này Trịnh Chi cũng nhìn Thiếu Kiệt lắc đầu thở dài.

- Nhưng mà tôi bị cậu phát hiện như thế này thì chắc cũng không ảnh hưởng gì đến công ty sau này. Tôi dù gì cũng sẽ bị đuổi mà., họ cũng không uy hiếp được tôi chuyện gì.

- Chị nghĩ hay nhỉ, sau bao nhiêu thiệt hại của chị cho công ty, chị muốn nói nghĩ là nghĩ sao? chị không thấy có tránh nhiệm với những gì mà chị đã làm à?

Ngay cả Chu Tường và Lâm Vũ lúc này cũng nhìn Thiếu Kiệt bằng ánh mắt ngạc nhiên. Thiếu Kiệt có ý nghĩ gì thì mọi người không hiểu được, mọi ý kiến của hắn đều hoàn toàn có thế nói là khiến người khác bất ngờ, thường những trường hợp này nếu là một người khác sẽ để Trịnh Chi nghĩ việc thay vào đó sẽ bồi thường thiệt hại những gì đã tổn thất.

- Mọi người đừng nhìn tôi với cặp mắt như thế! không gì là không thể? có thể mọi người không tin nhưng nếu ai mất đi một thứ gì đó đều muốn người khác bồi thường các thứ, nhưng thứ đã mất đi rồi không thể lấy lại. Nhưng đó với người khác còn với tôi sàn giao dịch vàng hiện tại chỉ làm một bước nhỏ trong việc kiếm nguồn vốn ban đầu. Nó sẽ không tồn tại lâu dài bởi khi món hời này quá lớn, việc không kiểm soát được thuế nó sẽ bị ngưng hoạt động. nên nó chỉ là bước đệm cho tôi làm những việc khác thôi. Mà Chu Tường cũng vừa mới nhận từ tôi một dự án chưa công khai sắp tới.

Bây giờ Chu Tường cùng Lâm Vũ cũng gật đầu, mấy ngày này hắn nhận dự án sau khi coi xong cũng lấy làm khó hiểu vài phần. nhưng giờ đây Thiếu Kiệt nói ra những điều vừa rồi cũng đã đem những thắc mắc của hắn được giải tỏa.

Đối với sàn giao dịch vàng hiện tại mỗi ngày doanh thu tương đôi cao, mà vòng xoay chuyển tiền bạc mỗi ngày trên những giao dịch là rất lớn, Chu Tường hiểu nếu chỉ cần một chút tiền không đúng hoạt động trên trang web sau vài lần nó hoàn toàn được tẩy trắng hoàn toàn chưa kể đến những thành viên dựa vào trang web thu lại tiền mặt mà không phải qua thuế cũng tương đối nhiều.

- Nhưng nếu để cô ta làm việc tiếp tục thì chưa biết chừng sẽ làm ảnh hưởng lớn hơn cho công ty sau này?

Chu Tường nói ra những suy nghĩ ngờ vực cho Thiếu Kiệt nghe để cảnh báo, vì thường những chuyện này có thể lặp lại. Nên thường những người đã có lí lịch không tốt về vấn đề này sẽ không được tuyển dụng, hoặc có thể dẫn đến tình trạng phát triển cho mức độ phạm tội.

- Đôi khi có những thứ nếu càng làm lớn chuyện vẫn thật sự không tốt cho lắm. Nếu hôm nay cô ta bị sa thải với hồ sơ làm việc như thế ở công ty, liệu có nơi nào dám nhận? cô ta cũng phải mất thời gian để tìm được những việc không có cần bằng cấp kinh nghiệm, mà những việc đó thường là lao động tay chân. Viễn cảnh xấu nhất là có thể trở thành nạn nhân mới cho những nhà hàng như Phan Nguyệt đã từng. Nếu cái vòng lẫn quẩn này cứ tái diễn, một người có gánh nặng gia đình như Trịnh Chi sẽ phải chịu sự ảnh hưởng tiêu cực mới.

Chu Tường lúc này cũng im lặng, hắn thật sự chỉ nghĩ đến việc trước mắt không nghĩ đến nó sẽ có nhiều hệ lụy đến thế nào, nhưng đó là những gì suy nghĩ của Thiếu Kiệt hắn không tin là đúng như vậy nên cũng nói.

- Nhưng nếu như thế thì đối với cô ta có thể lựa chọn cho mình một công việc đàng hoàn khác mà làm việc, đâu thể nói cô ta sẽ rơi vào vòng lẫn quẩn đó được.

- Anh sai rồi Trịnh Chi chắc chắn sẽ rơi vào vòng lẫn quẩn này. Bởi Trịnh Chi vẫn còn thiếu bọn người kia số tiền năm mươi triệu, em sẽ phân tích cho anh thấy. Nếu làm lớn chuyện này Trịnh Chi sẽ phải bồi thường thiệt hại từ những tài liệu đánh giá như bọn người kia là năm mươi triệu đi thì cô ta phải trả về cho công ty năm mươi triệu, tiền này cô ta hoàn toàn không có. Để bồi thường được lại phải đi mượn, số tiền lại trở về thành một trăm triệu hoặc hơn, ít nhất khi cô ta làm ở đây một tháng vẫn có thể gồng gánh được số tiền trên cùng gia đình mỗi tháng. Giờ công việc mất, việc làm không có tiền đâu để Trịnh Chi trả cho những người kia. Chưa kể đến áp lực gia đình liệu có chịu nỗi nuôi thêm một người, còn tiền phòng hàng tháng và tiền sinh hoạt hàng ngày, cô ta mà không rơi vào bước đường phạm tội khác là không thể nào.

Trịnh Chi nghe được hắn phân tích lúc này cũng xanh mặt lo lắng, cô tin những gì hắn nói sẽ trở thành sự thật, và chắc chắn nó là sẽ xảy ra mà cô là một nạn nhân trong đó.

Trương Hạo cũng trầm mặc, Lâm Vũ im lặng nghĩ về cảnh tượng chính mình là Trịnh Chi thì sẽ ra sao, nhưng rồi cũng lắc đầu thờ dài không thể nói gì hơn. Hai người nhận định, chính mình đúng là không thể nào thoát được hiệu ứng của những việc thế này, huống chi là một cô gái như Trịnh Chi.