Hai Hôm nay bận một số thứ nên lên chương chậm mọi người thông cảm. sắp xếp xong mọi thứ sẽ lên đều lại ngày 2 chương.
Cuộc nói chuyện với mọi người kết thúc, Thiếu Kiệt biết được thêm nhiều điều về Ngọc Nhi, một số chuyện liên quan đến quá khứ của cô nên cũng trầm mặt im lặng suy nghĩ.
Hắn không nghĩ Ngọc Nhi trải qua nhiều chuyện như vậy, ai cũng có những chuyện phải trải qua trong đời, với một người trải qua bao nhiêu đó biến cố có hay không đây làm vỏ bọc yếu đuối của cô, để tồn tại sự mạnh mẽ bên trong hay nó là con người thật. Thiếu Kiệt hoàn toàn không biết được.
Có thể Ngọc Nhi đối với không có ý định gì xấu, dù sao tuy nói Ngọc Nhi xem hắn như người không biết gì. Nhưng ở phía sau cô lại âm thầm đưa đến Cao Thịnh giúp đỡ hắn nên chắc chắn sẽ không làm gì bất lợi với mình, dù sao có một số việc mà Thiếu Kiệt không làm được thì Cao Thịnh lại có thể làm giúp hắn.
Tạm gác những chuyện này qua một bên, hắn tập trung vào những gì hiển thị trên màn hình máy tình mình bắt đầu thao tác một cách nhanh chóng. Những ngày tiếp theo hắn hoàn toàn sắp xếp xong các công việc cần thiết của mình.
Hôm nay Thiếu Kiệt hắn trở lại trường học, không có gì thay đổi mấy chỉ có những bạn học đón chào hắn nhiệt tình hỏi về những gì đã diễn ra. Đối với hắn thầy cô cũng không có gì thắc mắc còn đến bên cạnh hỏi về những bài học có chổ nào không hiểu thì có thể hỏi họ. Có lẽ đây cũng là một phần đặc cách của học sinh giỏi mang cái mác đi học lớp bồi dưỡng về.
Đang ngôi học Lý Bân mới hỏi Thiếu Kiệt tâm trạng vui vẻ hỏi Thiếu Kiệt.
- Anh Kiệt định khi nào làm tiệt đây bọn em đợi mấy bữa cái bụng đói meo lên rồi đây này.
Thiếu Kiệt hắn suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời vơi Lý Bân.
- Nói mọi người lát tan học thì tập trung lại đi luôn một lần cũng được dù sao hôm nay anh cũng rảnh.
- Vậy để em thông báo mọi người.
Ngồi học trong lớp nhưng Lý Bân chỉ để tay xuống bàn bắt đầu nhắn tin đi một số tin nhắn xong lại nhìn Thiếu Kiệt cười nói.
- Đã Xong lát giờ ra về mọi người tập trung ở trước cổng trường hết là đi được.
Thiếu Kiệt bây giờ cũng bó tay với hiệu xuất kinh người của Lý Bân, tính ra nếu mà nhân viên công chức nào làm việc cũng được như hắn thì công ty đó chắc phải làm ăn khấm khá lắm.
- Lo học đi sắp có lịch thì giữa kỳ rồi đó chú mày mà điểm số không nên thân là phải học lớp ôn tập dài dài lúc đó rồi thấy cái cảnh.
- Anh cũng đâu hơn em đâu nghe nói mấy ngày nữa có lich của nhóm học sinh giỏi văn chuẩn bị đề tài viết thư UPU đó. Năm nay ra cái đề thi UPU khó hiểu thật đưa học sinh viết thì làm sao mà biết viết. Nói thật em đọc cái đề” Hãy viết thư cho một người nào đó để nói vì sao điều kiện lao động thuận lợi có thể mang lại một cuộc sống tốt đẹp hơn” là em bó tay rồi.
Thiếu Kiệt cũng gật đầu, những lần ra đề như thế này của cuộc Thi viết Thư UPU thì hắn không lạ gì, hoàn toàn là ngoài kiến thức xã hội hoặc phải để học sinh nghiên cứu chuyên sâu chọn lọc ra câu từ và lời văn, qua phương pháp viết thư cũng là tương đối khó.
Hắn không quan trọng lắm về đề thi, cái mà Thiếu Kiệt thấy khó khăn bây giờ là làm sao diễn tả lời văn bằng cách viết thư, kinh nghiệm xã hội hắn có nhưng để chuyển tải từ hiện thực thành lời văn đó là một cách tương đối khó khăn.
- Mà em nghe nói bọn khối B lần này trong nhóm học sinh giỏi sẽ làm khó dể anh vụ đi bồi dưỡng, bọn nó cho rằng trường thiên vị anh tại sao không làm thi tuyển ai cao điểm được đi mới đúng, mà kỳ này lại chỉ định một mình anh đi học lớp bồi dưỡng thôi, nghe đâu bọn nó cũng tức lắm.
- Kệ bọn nó muốn gì thì muốn quan trọng vẫn là việc của mình mình làm dù sao không chấp việc nhỏ nhặt với cái đám khối B.
Thiếu Kiệt hắn cũng có nỗi khổ không thể nói ra cho ai biết, đúng là nhà trường thì có lý do là đưa hắn đi học lớp bồi dưỡng, ai mà biết hắn phải lăn lộn trong mưa bão chứ có học thêm được điều gì!
Trong suốt ngày học hôm đó của Thiếu Kiệt ngoài việc biết mình sẽ được học sinh khôi B nào đó sẽ làm khó dễ hắn trong việc học tập thì những việc còn lại đều là bình thường cho đến cuối giờ học.
Mọi người hầu như đã tập trung đầy đủ ở trước cổng trường. Thiếu Kiệt lúc này thấy trong nhóm người chỉ có Ngọc Nhi mà không thấy Nhã Oanh nên hỏi Lý Bân.
- Nhã Oanh không tham gia à? sao không thấy cô ta?
- Nhã Oanh nói hôm nay nhà có việc sẽ không tham gia được người nhà đón cô ta về rồi. Giờ đi đâu đây Anh Kiêt!
Suy nghĩ một chút rồi Thiếu Kiệt mới nói
- Trà sửa đi gần đây với lại nó có lầu ba có thể chứa được toàn bộ mọi người giờ này lầu ba chổ trà sữa chắc cũng chưa có khách đâu.
Nói rồi nhóm người của Thiếu Kiệt chuẩn bị kéo nhau từ trường đi đến điểm hẹn, mọi người ai cũng mang cho mình một chiếc xe đạp chỉ có Thiếu Kiệt là vẫn chiếc xe đạp cộc cạch của mình trong nhóm Lý Bân thấy thế cũng nhắn mày.
Ở đây ai cũng chạy những chiếc xe tương đối tốt mọi người hầu như đều xếp cho mình xe đạp tương đối tốt. chỉ có Thiếu Kiệt tuy có nhiều tiền đi nữa nhưng vẫn không hiểu sao Thiếu Kiệt vẫn không chịu đổi cho mình cái xe đạp mới.
- Em nói Anh Kiệt anh có thể thay cái xe đạp mới được không như thế thì làm sao mà chở con gái người ta đi được chứ.
Thiếu Kiệt cũng không nghĩ rằng mình bị Lý Bân sắp xếp phải chở Ngọc Nhi nên cũng cười đáp.
- Trước giờ tao thấy xe tao là tốt nhất có ai bằng nó không đi từ cấp hai tới giờ lại ở cùng anh mày từ lúc không có một xu dính túi đến lúc này nên mày kiu nó là xe không tốt vậy cái nào trong những chiết xe của bọn bay cái nào tốt hơn.
- Em biết là thế nhưng mà anh cũng phải tân trang nó một chút chứ, sơn lại hay chỉnh sửa một số thứ nhìn được một chút chứ làm gì mà như thế này.
Lúc này Thiếu Kiệt mới ngẫm nghĩ lại lời Lý Bân nói dù sao hắn cũng chạy xe đạp này tương đối quen tay thắng có hơi cứng một tý, bánh cũng mòn không thể nào mòn hơn đôi khi trời mưa cũng đem nước mưa văng lên toàn bộ sau lưng.
- Ừ để bửa nào sửa một chút cũng được. Mà người ta không chê thì bọn mày nói làm gì.
Ngọc Nhi nghe Thiếu Kiệt nói thế cũng cười nhìn Lý Bân nói.
- Thiếu Kiệt dù đi xe đẹp hay xấu với mình đều không quan trọng, được bạn ấy chở là vui rồi.
Lý Bân cũng lắc đầu, hắn cũng hiểu nếu Ngọc Nhi nói thế thì hắn cũng không làm được gì ai bảo hắn có một đại ca chuyên gia trang bức tiền thì nhiều mà lúc nào cũng nhìn bình thường như bao người khác.
Vốn hắn định đổi xe để Thiếu Kiệt chở Ngọc Nhi bằng xe của hắn, nhưng bây giờ thì chắc không cần rồi. Đoàn người lên đường để lại những anh mắt của người xung quanh nhìn theo một nhóm đông học sinh đi trên những chiếc xe đạp rất vui vẽ.
tại nhà Hoàng Chí Kim, hai anh em của hắn đang bàn tán điều gì đó. Tâm tình hai người lúc này tướng đối tốt.
- Anh con Hoàng Lâm Nhu nó ra ý kiến như thế anh thấy thế nào?
- Đúng ra ý kiến này của nó không tệ, đợi tòa quyết định rồi nó mua lại toàn bộ phần đất còn lại cũng là ý kiến hay. Tính ra tao với mày làm xong giấy chứng nhận đất cũng chủ yếu vì tiền. Đúng ra thì được nhiều hơn một chút cũng không tệ nhưng giờ nó đã đưa ra biện pháp như thế cũng tốt đỡ cho mọi người tốn thơi gian. Nhưng tao chỉ thắc mắc tiền ở đâu mà nó có thể thao tác được việc này.
Hoàng Chí Kim vừa nói vừa cười bởi Hoàng Lâm Nhu đã đưa ra ý kiến cho Hoàng Chí Hùng về nói lại với hắn dựa theo tòa phân xử cô sẽ mua lại toàn bộ mãnh đất phía bên kia của họ theo đúng như tòa phán xét.
- Chuyện này em cũng không biết nhưng mà như thế cũng tốt dù sao nếu mãnh đất đã chia sáu ra thì cũng chẳng bán được lại phức tạp vấn đề pháp lý buôn bán phải có đủ năm người, giờ nó ra như thế yêu cầu là chỉ đơn giản viết đơn miễn tranh chấp, để nó làm giấy chứng nhận quyền sử dụng đất toàn diện mãnh đất cũng là đúng thôi.
- Ừ như thế cũng được đỡ hơn phải cầm một mãnh đất mà chẳng buôn bán được gì lại phải phức tạp mỗi lần đụng chạm. Cứ quyết định như thế dù sao tiền bạc vẫn là thứ có thể sử dụng còn đất đó nó có lấy lại xây nhà lên hay làm gì khác thì tao không quan tâm. Nếu nó xây nhà tao chỉ cần cho thằng con tao chuyển đi qua chổ khá là xong dù sao anh mày cũng không phải thiếu một miếng đất như thế.
Hoàng Chí Kim cũng nói ra suy nghĩ của mình, dù sao với hắn lúc đầu cũng đã định sẳn là sẽ bán miếng đất khi có giấy chứng nhận quyền sử dụng, Giờ lại vướng vào vấn đề thưa kiện như thế này hắn cũng biết sẽ được tòa án phán xét công bằng cho tất cả mỗi người trên đơn kiện, mà chia ra sáu phần thì mỗi người chỉ còn một chút ít đất phân chia ra cũng không được làm giấy chứng nhận, thêm vào đó bán cũng chẳng được giá vì khó khăn khi làm giấy tờ.
- Ừ như mà em cũng tiết một chút nếu chuyện này không bại lộ thì chỉ có hai anh em mình hưởng trọng miếng đất đó, giờ lại chia sau phần ra cũng thấy hơi tiết, nhưng dù sao có còn hơn không.