Chương 88: Ý chí thế giới
Buổi sáng tại vùng núi tuyết mang lấy một nét đẹp mộc mạc nhưng cũng đầy khác biệt. Từng tia nắng sớm chiếu rọi xuống dải đất trắng xóa, tạo nên sự tương phản về màu sắc mười phần rõ rệt. Đi dưới quang cảnh tựa như tranh vẽ trên là một thiếu niên, thoạt nhìn chỉ mới chừng mười hai hay mười ba tuổi. Người này tuy khoác lên mình bộ quần áo vải khá là giản đơn, nhưng mà từ sâu bên trong đôi mắt to tròn, có những tia thần thái sáng sủa đang âm thầm phát ra, khiến bất cứ ai từng trông thấy qua cũng không dám coi thường.
Thiếu niên đang được nhắc tới bên trên tất nhiên là nam chính tại thế giới này rồi. Sau khi cảm tạ trung niên nhân tốt bụng Saburo đã cho mình trú tạm một đêm, Tanjiro vội vàng thu xếp đồ đạc quay trở về nhà, với khát khao sớm thông báo tin vui để mẹ và các em hay biết. Nghĩ đến đây, cậu lại bất giác đưa tay sờ vào túi tiền đầy ắp bên hông, nơi cất giữ lấy toàn bộ hy vọng của cả nhà đối với dịp năm mới sắp tới gần.
Theo từng bước chân nện đều trên con đường mòn nhỏ hẹp, Tanjiro vừa đi vừa tranh thủ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh mình. Không hiểu vì lý do gì, ngày hôm nay cậu thế mà cảm nhận mọi thứ bên cạnh bỗng chốc trở nên thật là khác thường. Nói chính xác hơn thì từ trong bầu không khí hiện giờ, thiếu niên ngửi thấy được một loại mùi vị khiến cho người ta rất khó chịu.
Kỳ thật nguyên nhân chủ yếu là do Tanjiro sở hữu một chiếc mũi quá n·hạy c·ảm, trong khi cách đây chưa bao lâu, nơi này còn từng xuất hiện qua hai con quỷ cường đại. Mùi hương mà thiếu niên đã bắt được, không gì khác ngoài vị ô uế trên thân bọn chúng mà thôi. Lẽ dĩ nhiên hiện tại Tanjiro còn chưa hiểu rõ điều đó, sau khi phát hiện thấy có chỗ khả nghi, cậu vội vã thu lại tâm thái vui đùa, bắt đầu chăm chú vào việc điều tra các chi tiết nằm ở hai bên đường.
Chậm rãi bốc một nắm tuyết dưới đất đưa lên cạnh mũi, thoáng chốc sau thiếu niên đã không khỏi phải nhíu thật chặt lông mày. Bằng khứu giác hơn người, Tanjiro có thể phân tích ra rất nhiều thứ bên trong đó. Nói thế nào đây, ngoại trừ mùi thối như chất bài tiết ra, đi kèm theo nó còn là hương vị thiêu đốt nồng nặc. Dựa vào kinh nghiệm mấy năm nay làm than, cậu biết chắc nơi này đã từng xảy ra một đ·ám c·háy nhưng quy mô lại tương đối nhỏ.
Bởi vì vị trí bây giờ khá gần với nhà mình, vì lẽ đó Tanjiro không kịp suy nghĩ thêm nhiều mà trực tiếp đẩy nhanh tốc độ chạy trở về. Theo khoảng cách ngày càng tiếp cận, tâm thần thiếu niên lại mỗi lúc một bất an hơn. Trong tầm mắt của cậu lúc này đang hiện lên cảnh tượng vô số cây cối đổ ngã, thậm chí có vài chỗ còn làm thành chướng ngại, ngăn chặn lấy thông đạo vốn dĩ đã chẳng được rộng thoáng cho lắm.
Phải tiêu tốn không ít thời gian, sau cùng Tanjiro cũng thành công vượt qua khó khăn để nhìn thấy hình bóng ngôi nhà thân thương lấp ló đằng xa. Tuy nhiên thiếu niên còn chưa kịp cao hứng bao lâu, ngay tức khắc trái tim cậu bỗng trở nên siết chặt. Nguyên do là bởi, hiện giờ toàn bộ khu vực xung quanh tổ ấm vậy mà đều hóa thành bãi phế tích. Từng cái hố lớn nhấp nhô, liên tiếp được bày ra theo mỗi một bước chân của Tanjiro. Có rất nhiều trong số đó tuy bị tuyết trắng bồi lấp vào một phần, thế nhưng dấu vết mà nó để lại là chẳng thể nào phai mờ hết được.
Chỉ dùng lấy chưa đầy mười giây ngắn ngủi, thiếu niên dĩ nhiên vượt qua đoạn đường mà ngày thường phải mất rất lâu mới hoàn thành. Ngay khi đặt chân đến trước cửa nhà, Tanjiro đột nhiên lại không dám hành động tiếp tục nữa. Giờ phút này cậu thật sự lo sợ, bản thân sẽ nhìn thấy những điều ngoài ý muốn ở đằng sau cánh cửa kia. Cứ như vậy, nam chính của thế giới này bắt đầu nâng cánh tay lên, sau đó lại chậm rãi thả nó xuống, không ngừng tái hiện hành vi trên nhiều lần mà chẳng thể nào dứt khoát được.
Trong lúc thiếu niên còn đang do dự chưa biết làm sao, bất chợt có vài tiếng cười đùa truyền thẳng vào tai, khiến cho cậu vô cùng kinh ngạc nhưng đồng thời cũng xen lẫn không ít vui mừng. Bởi vì lòng hiếu kì quấy phá, Tanjiro bất giác đẩy nhẹ cánh cửa một cái, mãi đến khi anh cả nhà Kamado bừng tỉnh, một chân của cậu cũng đã bước thẳng vào bên trong rồi.
Tuy nhiên cảnh tượng ở đây lại trái ngược hoàn toàn so với những gì thiếu niên tưởng tượng. Nguyên lai, mọi thứ trong nhà vẫn bình yên giống như chưa từng có việc gì xảy ra cả. Tại cái bàn nhỏ đặt ở gian chính, mẹ cậu và các em đều đang ngồi đó, cùng nhau chuẩn bị cho bữa sớm. Bên cạnh bọn họ là chiếc nôi, nơi đứa em út Rokuta vẫn còn say giấc nồng, trong khi Nezuko thì đang bận rộn quét dọn khắp mọi nơi. Chứng kiến một màn này, Tanjiro không khỏi thở dài nhẹ nhõm, đồng thời cậu cũng thầm trách mình vì những lo nghĩ lung tung mới vừa rồi.
- A! Là anh cả trở về! Mẹ ơi, anh cả về rồi nè!
Người đầu tiên phát hiện ra Tanjiro lại chính là Hanako, đứa em gái luôn theo sát cậu để tìm hiểu nhiều thứ mỗi khi cả hai ở bên nhau. Vốn dĩ cô bé một mực ngóng chờ anh trai quay về, hiện tại đã được thỏa nguyện nên lập tức không kìm nổi thốt lên tiếng kinh hô. Nghe thấy Hanako kêu to, những đứa trẻ khác cũng đều dồn sự chú ý sang phía cửa chính. Ngoại trừ Nezuko còn chưa thể rảnh tay ra, tất cả rất nhanh liền quấn lấy Tanjiro, hỏi thăm về những điều thú vị bên dưới thị trấn.
Có lẽ là do đối mặt với sự nhiệt tình tới từ các em, Tanjiro thế mà không chú ý tới, có một thiếu nữ xa lạ đang ôm mèo, ngồi lặng yên tại góc khuất ngắm nhìn mình. Cô gái này chính là Shinobu, sau khi cùng những người trong nhà chào hỏi, nàng cũng mượn cớ ở lại đây, nhằm chuẩn bị thực hiện những kế hoạch tiếp theo. Trên thực tế, nơi này cũng chỉ mỗi Kie và Nezuko là hiểu rõ tường tận những gì vừa phát sinh vào đêm hôm qua. Trong lúc ấy, các thành viên khác đều đã sớm bị giấu đi, do đó bọn trẻ chỉ có thể nghe được từng tiếng rít gào do giao đấu gây ra mà thôi.
------------------------------------------------
Cách gia đình nhà Kamado không xa, tại bên trong cánh rừng lá kim rộng lớn, lúc này có hai thân ảnh đang đạp trên đỉnh thân cây xơ xác, ung du·ng t·hưởng thức lấy tuyết và nắng buổi sớm tinh mơ. Nếu để cho người thường nhìn thấy tình cảnh này, chắc chắn sẽ phải há hốc mồm lên vì kinh ngạc, đơn giản là do hai người này cư nhiên đung đưa trong gió, ngay ở độ cao mấy chục thước trên không trung.
Khẽ đưa bàn tay lên, dự định chạm vào mấy bông tuyết đang rơi rụng, thế nhưng Hoài Nam lại vô cùng bất ngờ khi trông thấy, bọn chúng vậy mà xuyên qua da thịt trong khi chẳng để lại dấu vết gì. Điều này tất nhiên không phải là thủ bút của hắn, nếu xét đến độ thuần thục về băng thuộc tính, người nào đó vẫn còn kém rất nhiều. Lắc lắc đầu xua tan đi những suy nghĩ lung tung, Hoài Nam biết rằng thời điểm hiện tại không quá thích hợp để tìm hiểu những thứ như vậy. Cho nên thay vì tập trung vào chỗ vô bổ, hắn chỉ mỉm cười, chủ động bắt chuyện với nam nhân đang đứng bên cạnh mình.
- Ta không nghĩ tới, ý chí thế giới hóa thân lại chính là ngươi, Saburo.
Không sai, bóng hình còn lại trên thân cây không phải ai khác ngoài trung niên nhân tốt bụng, người từng cưu mang Tanjiro vào tối hôm qua. Khác với bộ dáng chán nản khi trước, bây giờ tên này thoạt nhìn vô cùng thong dong, trông chẳng khác gì một cao nhân sớm siêu thoát khỏi vòng quay vận mệnh vậy. Hoài Nam dĩ nhiên biết nguyên nhân vì sao, tất cả hoàn toàn là bởi, người đối diện kỳ thật là một bộ hóa thân do ý chí thế giới làm ra mà thôi.
Mọi chuyện nên bắt đầu nói đến, kể từ lúc Hoài Nam và Shinobu đánh cho Muzan chạy cuống cuồng. Cũng may người nào đó từng an bài Tiểu Vi đi trấn an mẹ con Kamado Kie, vì thế mà quá trình kế tiếp liền diễn ra khá là suôn sẻ. Mang theo thân phận của những ân nhân cứu mạng, bọn hắn xem như dễ dàng có thể tiến vào trong nhà, từng bước cùng những người ở đấy làm quen với nhau.
Tuy nhiên đúng vào thời điểm trên, thông qua Tiểu Vi thông báo, Hoài Nam nhận được xin phép trao đổi thông tin tới từ ý chí của thế giới này. Trải qua một hồi suy xét, cuối cùng hắn cũng đồng ý đi gặp thử đối phương một lần. Đây cũng là lý do vì sao, một màn mới vừa rồi lại xuất hiện theo cách đột ngột như vậy.
Quay trở về tình huống hiện tại, sau khi nghe thấy những gì Hoài Nam nói, Saburo chỉ có thể nở nụ cười khổ xem như đáp lại. Là một trong những thế giới đầu tiên quy thuộc vào Tiểu Vi, nó dĩ nhiên biết nam nhân đối diện tinh ranh đến mức nào. Bây giờ người này mở miệng cảm thán, rõ ràng là đang biểu thị mình làm không tốt đây mà. Tuy biết tường tận ngọn nguồn, thế nhưng Saburo cũng đành bất lực, bởi vì có nhiều việc không phải cứ muốn là có thể thực hiện được.
- Ngài đừng dùng giọng điệu kiểu này để nói chuyện được chứ? Ta cảm thấy áp lực rất lớn!
- Ồ! Ngươi không phải tài giỏi lắm hay sao? Gián tiếp ngồi ở sau màn làm hắc thủ, thao túng toàn bộ vận mệnh của những người nơi đây. Ta thật sự cảm thấy rất phân vân, không biết nên khen ngợi ngươi hành động dứt khoát hay là phản bác ngươi quá nhẫn tâm nữa?
Trên thực tế, kể từ lúc biết được Saburo chính là ý chí thế giới, Hoài Nam coi như đã hiểu ra khá nhiều điều khốn hoặc. Kiếp trước khi xem Anime, hắn vẫn luôn mang lấy sự hoài nghi, bởi vì vào ngày xảy ra thảm án, các chi tiết xuất hiện đều trở nên cực kì trùng hợp. Đầu tiên là hình ảnh Tanjiro từ giã gia đình để xuống núi, qua đó mở đầu cho toàn bộ cố sự phát triển. Tuy đây chỉ là một màn tạm biệt thông thường, thế nhưng từ ngôn ngữ giao tiếp, cho đến hành động thân mật qua lại giữa nam chính với thân nhân, tất cả đều tạo cho người quan sát có cảm tưởng về một điềm xấu nào đó sắp sửa xảy đến.
Kế tiếp lại phải nhắc tới cuộc gặp gỡ của Tanjiro và Nezuko, khi mà thiếu nữ mang theo đứa em út sang đưa tiễn anh trai, bầu không khí lúc ấy cứ tựa như là một đi không trở lại vậy. Dĩ nhiên, nếu chỉ nhìn sự việc dưới góc độ một đọc giả phổ thông, Hoài Nam rất có thể sẽ bỏ qua những chi tiết trên. Bất quá hiện giờ khi liên hệ mọi chuyện theo phương hướng thế giới chân thật, rõ ràng bên trong đấy tồn tại rất nhiều chỗ đáng để cho người ta suy ngẫm. Thậm chí đó còn chưa xét tới việc Tanjiro bị muộn giờ, dẫn đến phải ngủ lại qua đêm ở nhà người khác. Tại đây, thiếu niên còn được giảng giải về ác quỷ, cũng như chiến tích mà những thợ săn làm ra đối với thế giới này. Toàn bộ các sự kiện trên sau khi được xâu chuỗi lại với nhau sẽ chẳng khác gì lời mở đầu, cho một câu truyện dài đang được lật ra từng trang mới vậy.
Đối với Hoài Nam tới nói, ý chí thế giới đều chẳng phải dạng tốt lành gì. Không thấy tại “Highschool of the Dead” thế giới bên kia, nó chơi Zombie đến nổi c·hết đi quá nửa số nhân loại hay sao? Hoặc là “Pokemon” thế giới, vì tìm kiếm biện pháp thoát khỏi tiến trình khởi động lại, nó tự tiện thay đổi tuyến thời gian, từ đó trực tiếp hạ thấp trí lực nam chính xuống vô số lần. Nói chung, thái độ mà hắn dành cho bọn này chủ yếu vẫn là dè chừng, mặc dù Tiểu Vi có thật sự khống chế được cả đám đi chăng nữa.
Quay trở lại với chủ đề chính là “Kimetsu No Yaiba” thế giới. Kỳ thật, nếu như nó m·ưu đ·ồ khéo léo hơn một chút, vậy thì Hoài Nam cũng không đến mức phản ứng kịch liệt như vậy. Chỉ riêng việc ý chí nơi đây âm thầm giữ lại Tanjiro một đêm, nhằm tránh cho nam chính trực tiếp đối đầu với đại phản diện ngay từ sớm. Qua đó có thể khẳng định, nó hoàn toàn có quyền thao túng sự tình phát triển theo đúng mong muốn của mình.
Tuy nhiên đến bước này lại có một vấn đề khác xuất hiện, vì sao nó không cứu lấy những người còn lại trong nhà Kamado, thậm chí vẫn cố tình để cho Nezuko hóa quỷ, chịu đựng nổi khổ cực sống không bằng c·hết. Nếu như chỉ nhìn sơ qua kịch bản, người ta sẽ cho rằng đây là thủ bút mà tác giả an bài, nhằm sắp đặt cho một loạt các sự kiện về sau. Thế nhưng giống như đã đề cập ở bên trên, hiện giờ là cuộc đời chân thật, do đó Hoài Nam chỉ có thể đánh giá một câu, “ý chí thế giới thật sự quá vô tình rồi”.