Siêu Sao Điện Báo

Chương 9




Ngủ một giấc, tâm tình ta đã khá hơn nhiều.

7 rưỡi tối, ta được đoàn phim đưa đến nơi phát trực tiếp cho tết Trung thu.

Sân khấu cơ bản đã bố trí xong, tổ tiết mục cũng đã mời dân cư xung quanh đến làm khán giả, còn ta thì đợi trong thính phòng.

Người cơ bản đều đã đến đông đủ, nhưng lại thiếu Chu Yến Hành và Bạch Nhược Tích.

Tổ đạo diễn vội vàng đi tìm người.

Có người còn trêu ghẹo, nói: "Chắc không phải bọn họ đi hẹn hò đó chứ?"

Ta nhìn quanh, phát hiện Lâm Hạo và Đồng Ngữ cũng không tới.

Có chút kỳ quái.

Quá nhàm chán, ta lấy di động ra lướt Weibo.

Vừa lướt qua nội dung ghi hình ngày hôm qua, đột nhiên một video xuất hiện.

Đứng chễm chệ đầu bảng Weibo, hiện đang lên hot search.

#Bạch Nhược Tích nói dối#

Một vị khán giả phát hiện lời nói lúc trước với lúc ghi hình của Bạch Nhược Tích không giống nhau.

"Ta đang nghĩ, tháng trước, cô ta phỏng vấn nói bản thân lúc ở cao trung, vì quá xinh đẹp, nên bị mọi người cô lập, thế mà trong tiết mục hôm nay lại nói lúc còn ở cao trung, cô ta rất được mọi người hoan nghênh, bầu chọn lúc nào cô ta cũng nhiều phiếu bầu nhất? Cho nên việc bị bắt nạt là thật hay giả đây?"

"Còn phải nghĩ nữa à? Trường học như nhà của cô ta, ai dám bắt nạt cô ta chứ? Lúc trước cô ta lên hot search vì vụ đó, ta đã cảm thấy cô ta đang nói dối, quả không sai mà!"

"Cái gì vậy! Ngươi đừng hắt bát nước bẩn này lên người tỷ tỷ? Người ta nổi tiếng nên có người muốn hạ bệ đúng không?"

"Ta cười vào mặt ngươi, tỷ tỷ nhà ngươi chơi hệ thê thảm bây giờ lật xe lại đổ lỗi cho người khác? Người khác là ai? Toàn giới giải trí đều là người khác, đều đứng ở phía đối lập với tỷ tỷ nhà ngươi đúng không?"

"Chuyện này căn bản không giải thích được cái gì hết! Ai cũng phải trải qua các giai đoạn khác nhau, ta tin tỷ tỷ không có nói dối!"

Hot search ồn ào, người xem cãi nhau túi bụi.

Tất cả đều ở trong tính toán của ta.

Chỉ là, sao hot search lại có thể xuất hiện nhanh như vậy, ta chưa hề nghĩ tới.

👉 Hãy đọc ở Wordpress và Wattpad Tớ Là Mee để ủng hộ editor ạ 👈

Đột nhiên, trên mạng hiện lên một tài khoản livestream.

"Mọi người mau xem, có người mở livestream, hóng thôi!"

Ta nghi ngờ đó là địa điểm ghi hình của bọn ta, lúc nhìn vào mới phát hiện vai chính xuất hiện trong khung hình, là Bạch Nhược Tích và Lâm Hạo, hai người bọn họ đang lôi kéo nhau, giống như đang có tranh chấp.

Ta sửng sốt.

Lúc trước không thấy Bạch Nhược Tích và Lâm Hạo đâu, hóa ra là bọn họ đang ở bãi biển.

Từ góc độ của livestream thì giống như là đang quay lén.

Ta quên chú ý đến âm lượng video, nên lúc đang xem livestream, tiếng thét chói tai của Bạch Nhược Tích truyền tới, liền có thêm vài cái đầu ngó vào xem.

Tổ tiết mục cũng có người biết đến chuyện livestream này, kêu lên: "Ơ! Nhược Tích livestream này!"

Trong khung hình là hình ảnh Bạch Nhược Tích không kiên nhẫn đẩy Lâm Hạo.

Lâm Hạo quỳ xuống bên chân cô ta, cầu xin: "Nhược Tích, anh thật sự không quên được em, anh quá yêu em, chúng ta có thể ở bên nhau một lần nữa được không? Cầu xin em!"

Bạch Nhược Tích mắng: "Anh cút đi cho tôi! Nếu anh còn tiếp tục như vậy thì tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!"

Sắc mặt Lâm Hạo biến đổi, hắn ta đứng lên.

"Được! Cô báo đi, cô dám báo cảnh sát bắt tôi, tôi sẽ đem chuyện lúc trước của cô công khai cho tất cả mọi người cùng biết!"

"Anh nói bậy bạ gì thế? Tôi có chuyện gì cơ chứ?"

"Thế nào? Quên rồi à? Năm đó, cô bảo tôi uy hiếp các bạn học khác, bắt bọn họ phải cô lập Bùi Thính Vũ, ném chuột c.h.ế.t vào hộp cơm của cô ấy, bỏ đinh sắt vào giày, cô quên rồi à?"

"Còn có vào cao tam năm ấy, cô bảo tôi tìm mấy tên lưu manh hủy hoại Bùi Thính Vũ, cô quên rồi à?"

Ta cứng người.

Cao tam năm đó, ta bị bốn năm tên lưu manh chặn lại, kéo vào hẻm nhỏ.

Nhưng bọn hắn thấy ta đáng thương, nên chỉ lấy của ta mười đồng tiền, sau đó liền bỏ đi, ta vẫn luôn cho rằng hôm đó là do ta xui xẻo.

Hóa ra, đều là do Bạch Nhược Tích an bài.

Phía sau lưng ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Nếu lúc đó, mấy tên lưu manh kia không mềm lòng, ta thật sự không tưởng tượng nổi bản thân sẽ như thế nào.

Trong video, Bạch Nhược Tích mở to hai mắt nhìn: "Anh dám!"

Nói xong, lập tức sửa miệng: "Không, căn bản làm gì có chuyện như vậy, ha ha, Lâm Hạo, anh là một tên lưu manh, thì ai sẽ chịu tin tưởng lời anh nói chứ? Anh..."

Hình ảnh thay đổi, đột nhiên truyền đến giọng nói khác: "Nếu tôi cũng làm chứng thì sao?"

Hóa ra, là Đồng Ngữ.

Cô ấy đi vào khung hình, nhìn Bạch Nhược Tích, chậm rãi nói: "Bạch Nhược Tích, lịch sử trò chuyện lúc trước, ảnh chụp và video, tôi đều đang giữ gìn cẩn thận đây."

Đồng Ngữ xuất hiện, đã đánh sập phòng tuyến Bạch Nhược Tích cố xây dựng nãy giờ.

Cô ta không thể tin được, bèn chất vấn: "Đồng Ngữ, vì sao vậy?"

Đồng Ngữ mím chặt môi, hồi lâu, mới nói: "Bởi vì tôi, không muốn lại phạm phải sai lầm. Nhược Tích, cô đã làm sai quá nhiều, phải trả giá rồi."

Bạch Nhược Tích run rẩy.

Biểu tình cô ta hết sức vặn vẹo.

"Không có một ai tin đâu! Cho dù các người nói ra thì sao? Chỉ cần tôi vận dụng một chút quan hệ, liền có thể áp tin tức xuống! Tôi còn có thể tiếp tục làm đại minh tinh, mà hai người các ngươi, ai cũng đừng mong sẽ có thể tiếp tục sống tốt!"

Đồng Ngữ thương hại nhìn cô ta.

Sau đó, ngón tay chỉ hướng màn hình.

"Nhược Tích, mỗi câu nói, mỗi hành động của cô đều đang bị mấy trăm vạn người theo dõi, cô đoán xem chuyện này có thể áp xuống được không?"

"Cái gì?"

Bạch Nhược Tích cứng đờ, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía màn hình, sau đó, giống như phát điên xông tới màn hình.

Trên màn hình toàn là những câu mắng chửi cô ta.

Cô ta nhìn những bình luận kia, hoảng loạn hét lên.

"Không phải, ta không có, không phải như vậy!"

Gương mặt cô ta dữ tợn, dường như muốn nuốt lấy người phía sau màn hình.

Sau đó, màn hình lay động kịch liệt, cuối cùng là rơi vào trong biển.

Hình ảnh trong nháy mắt biến đen.