Ta trở lại khách sạn, đầu rối như tơ vò.
Không thể tin được những chuyện vừa xảy ra là sự thật.
Ta tự véo chính mình, cơ hồ véo sắp chảy máu.
Anh trai ở sảnh khách sạn, vừa cười vừa nói với một cô gái xa lạ.
Thấy ta liền bất ngờ.
"Tiểu Vũ, sao em lại quay về rồi?"
Hắn chạy tới, thấy đôi mắt hoảng hốt của ta, ngữ khí trở nên mềm nhẹ hơn: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Ta không nói chuyện.
Hắn nói tiếp: "Có phải bị người khác bắt nạt không? Anh sẽ kêu bọn Hoa Tử đi trả thù cho em!"
"Không phải! Anh."
Ta giương mắt nhìn hắn, vành mắt đỏ hoe, cũng không rõ là cao hứng hay là khổ sở.
"Vừa rồi... Chu Yến Hành vừa thổ lộ với em."
Anh trai sửng sốt.
Sau đó, hai mắt sáng lên: "Thật ư? Đó là chuyện tốt mà, sao em lại khóc?"
Ta vân vê ngón tay, ủy khuất nhìn anh trai.
"Nhưng mà, em không biết tại sao cậu ấy lại có thể thích em, cậu ấy là đại minh tinh, còn em thì lại như thế này, căn bản, căn bản không xứng với cậu ấy."
"Cho nên, em từ chối hắn à?"
"Xem như là vậy đi ạ."
"Là vì lý do này?"
"Vâng ạ."
Ta cúi đầu.
👉 Hãy đọc ở Wordpress và Wattpad Tớ Là Mee để ủng hộ editor ạ 👈
Anh trai trầm mặc trong chốc lát, dùng sức nắm lấy hai vai ta.
"Tiểu Vũ, em có biết anh nghĩ thế nào không?"
Ta ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt của anh trai.
"Anh từ trước tới nay chưa bao giờ nghĩ em kém cỏi, ngược lại là đằng khác, anh cảm thấy em gái anh quá tuyệt!"
"Từ nhỏ em đã thông minh, học gì cũng nhanh, thi cử lúc nào cũng đứng nhất, thi đại học còn đậu Thanh Hoa, có biết bao nhiêu người mơ ước Thanh Hoa cơ chứ!"
"Sau đó em là nghiên cứu sinh, lúc nào em cũng bảo em bị giảng viên mắng, nhưng sau đó không phải em là người có điểm luận văn cao nhất, được cử đi học tiến sĩ đó sao?"
"Những việc này, có mấy người có thể làm được cơ chứ? Dù sao thì anh cũng không tìm thấy người lợi hại hơn em!"
"Tiểu Vũ, đời này của anh, không có gì tuyệt vời cả, duy chỉ có một em gái quá đỉnh như em thôi, chắc em không biết, ở bên ngoài, lúc nhắc đến em, anh có bao nhiêu tự hào đâu!"
Ta bị chọc cười.
Ngay sau đó, anh trai liền mếu máo: "Nhưng mà, mẹ lúc nào cũng bảo anh vô tích sự..."
"Mẹ còn nói anh sẽ không có tiền đồ, chẳng phải bây giờ anh vẫn đang tốt đây sao?"
Ta gật đầu.
Trong lòng thoải mái hơn một chút.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, hỏi ta: "Cho nên, Tiểu Vũ, em thích hắn sao?"
Ta nghĩ, đỏ mặt.
"Thực ra, vừa khai giảng cao nhất, cậu ấy hỏi tên em, nói chuyện mấy câu với em, em đã trộm viết tên cậu ấy vào nhật ký."
"Chỉ là sau đó, em phát hiện em với cậu ấy chênh lệch quá lớn, không phải người của cùng một thế giới, nên em đã xé những trang nhật ký đó đi."
"Cho nên, em rõ ràng cũng thích hắn mà!"
Đúng vậy, nếu không thích, làm sao khi nhận được điện thoại của hắn, biết rõ sẽ phải gặp người mình ghét, thì ta vẫn muốn đi cơ chứ.
Anh trai cười, vỗ vai ta.
"Vậy em mạnh dạn đối diện với hắn đi."
"Cho dù là tốt hay xấu, vẫn còn có anh chống lưng cho em."