Anh vẫn còn ở đây, còn Diệp Vi An thì sao?
Thẩm Chiêu Chiêu nhìn chung quanh, không thấy bóng dáng Diệp Vi An, sau đó quay đầu nhìn Thịnh Trử Ý: "Không phải anh cùng Diệp Vi An về trước sao? Cậu ấy đâu?"
Thịnh Trử Ý: "Về trước rồi!"
"Về trước?" Sao có thể chứ?
Chỉ cần nhìn ánh mắt của cô ta lúc nãy, làm sao cô ta có thể bỏ lỡ cơ hội ở riêng với tên này mà về trước được?
"Anh có nói gì với cậu ấy không?" Thẩm Chiêu Chiêu ngập ngừng hỏi.
Chẳng lẽ anh lại dùng cái vẻ lạnh lùng của mình để đuổi người đi?
"Em nghĩ anh sẽ nói gì với cậu ấy?" Thịnh Trử Ý nhìn cô, bình tĩnh hỏi.
Thẩm Chiêu Chiêu: “Sao em biết được? Thôi, em không quan tâm đến hai người đầu, chúng ta trở về thôi!" Chỉ cần tên này không tiết lộ chuyện hai người sống chung thì mọi chuyện đều ổn.
Nhưng Thịnh Trử Ý đã kéo cô lại: "Vẫn chưa về được."
Thẩm Chiêu Chiêu nghi hoặc nhìn anh: "Anh cảm thấy chạy chưa đủ, còn muốn dẫn em đi tập thể dục tiếp sao? Em nói cho anh biết, có c.h.ế.t em cũng không đi đâu."
Bây giờ cô chỉ muốn về nhà và nằm xuống.
"Yên tâm, em sẽ thích." Thịnh Trử Ý nói xong liền kéo cô đi.
Trong khi đó, Diệp Vi An không cam lòng rời đi một mình, đi rồi lại quay lại, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Thẩm Chiêu Chiêu còn tưởng đối phương sẽ dẫn cô đi đâu, ai ngờ lại đến trung tâm trò chơi điện tử.
Đây đúng là nơi cô thích, nhưng nó không phải là nơi Thịnh Trử Ý sẽ đến.
Bình thường người này không chơi game, khi đến đây, cô thật sự rất bất ngờ.
Nhưng vừa bước vào đã nhìn thấy Chu Hoài Vũ và Cố Thừa Châu.
Hai người họ đang cầm khẩu s.ú.n.g điện tử, chơi rất hăng say.
Chu Hoài Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy Thịnh Trử Ý thì không khỏi dừng lại, nói: "Không dễ dàng gì, cuối cùng anh cũng chịu ra ngoài, em còn tưởng trong kỳ nghỉ này sẽ không thấy bóng dáng anh đâu."
Giây tiếp theo, cậu ấy thấy Thẩm Chiêu Chiêu đi theo sau.
"Chậc, bảo sao trước đó gọi thế nào anh cũng không chịu ra ngoài, hoá ra không phải đến tìm bọn này, mà là dẫn em gái đi chơi."
Sau đó cậu ấy vẫy tay với Thẩm Chiêu Chiêu, nói: "Chào Chiêu Chiêu!"
"Chào các cậu!" Thẩm Chiêu Chiêu hào phóng chào hỏi hai người.
Đúng lúc này, trên màn hình xuất hiện dòng chữ "Game Over".
"Cho tớ thử nha?" Thẩm Chiêu Chiêu nóng lòng muốn thử.
“Được!” Chu Hoài Vũ đưa s.ú.n.g điện tử cho cô, nói: "Có muốn anh Ý chơi với cậu không?"
"Anh ấy? Thôi, không cần đâu!" Thẩm Chiêu Chiêu nhăn mặt, "Từ nhỏ đến giờ, tớ chưa từng thấy anh ấy chơi game."
"Phụt ——" Chu Hoài Vũ không khỏi phì cười, vỗ vỗ vai Thịnh Trử Ý với vẻ đồng cảm: "Anh bị em gái ghét bỏ rồi!"
Thịnh Trử Ý lạnh lùng liếc cậu ấy một cái, nói: "Bỏ tay ra."
Chu Hoài Vũ bị doạ sợ nên rít lên một tiếng rồi thu tay lại.
Khi trò chơi bắt đầu, Thẩm Chiêu Chiêu đã giơ s.ú.n.g lên, b.ắ.n một phát trúng đầu, mọi người đều sững sờ.
"Được đấy, em gái Chiêu Chiêu, không ngờ cậu cũng khá lợi hại!" Chu Hoài Vũ nhướng mày, khen ngợi cô.
"Đúng vậy!" Thẩm Chiêu Chiêu đắc ý.
Có thể cô không học giỏi, nhưng về chuyện ăn uống, vui chơi thì cô không thua ai cả.
"Lần sau có dịp, chúng ta đi chơi CS người thật đi. Tớ biết một chỗ rất vui." Chu Hoài Vũ hào hứng nói.
"Được!" Thẩm Chiêu Chiêu đồng ý.
Thịnh Trử Ý lại giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhìn về phía Chu Hoài Vũ nói: "Ai là em gái cậu? Đừng gọi bậy!"
Chu Hoài Vũ nhướng mày nhìn anh: "Em gái Chiêu Chiêu không có ý kiến gì, anh can thiệp cách em gọi làm gì?"