Thịnh Trử Ý không thèm để ý đến hai người, một lớn một nhỏ đều là phụ nữ, anh không thể đắc tội.
Sau khi ra khỏi nhà, Thịnh Trử Ý mở ứng dụng gọi xe, trong khi chờ xe, Thẩm Chiêu Chiêu đã ăn một túi chân gà, hai miếng bánh ngọt và ba quả cam.
Thịnh Trử Ý:...
Chưa từng thấy ai ăn nhiều như vậy, cô ăn nhiều mà chẳng thấy cô lớn tẹo nào.
Vừa đến biệt thự, xuống xe, Thẩm Chiêu Chiêu chạy về phía siêu thị trong khu, nói: "Chờ em một chút, em đi mua vài thứ."
Thịnh Trử Ý chỉ dừng lại một lát rồi đi theo sau.
Bên kia, mấy cô gái trong lớp vừa tham dự bữa tiệc chuyển nhà của Diệp Vi An đang định bắt taxi rời khỏi tiểu khu.
Một người trong số họ vô tình nhìn về hướng siêu thị, không khỏi dừng bước.
"Sao vậy?" Người đi bên cạnh không khỏi hỏi.
"Tớ thấy hai người vừa vào đó giống Thịnh Trử Ý và bạn học mới chuyển đến?" Cô gái vừa dừng lại vừa chỉ về hướng siêu thị.
Những người khác nhìn theo ánh mắt của cô, đáng tiếc lại không nhìn thấy gì: "Hay là cậu nhìn nhầm? Hai người đó sao có thể đi cùng nhau được?"
"Cũng đúng, có lẽ tớ nhìn nhầm thật!" Trước đó Thẩm Chiêu Chiêu đã đến mời Thịnh Trử Ý, nhưng lại bị từ chối ngay trước mặt bọn họ.
Mối quan hệ giữa hai người không thể tốt đến thế được.
Hơn nữa, Thịnh Trử Ý vốn lạnh lùng với mọi người, sao có thể cùng một cô gái đi siêu thị?
Chắc cô nhìn nhầm rồi!
Vừa lúc đó, xe taxi tới, họ vẫy tay rồi lên xe rời đi.
Trong siêu thị, Thẩm Chiêu Chiêu vừa mua xong nhu yếu phẩm hàng tháng của con gái, lúc chuẩn bị thanh toán, cô mới nhớ ra số tiền tiêu vặt cuối cùng của mình đã dùng để mua quà cho Diệp Vi An.
Vừa định lấy điện thoại ra cầu cứu thì thấy Thịnh Trử Ý đi vào.
Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi vui mừng, lập tức chạy về phía anh: "Anh đến đúng lúc lắm, giúp em thanh toán đi, em sẽ trả lại sau!" Nói xong, cô nhét một đống đồ vào tay Thịnh Trử Ý.
Cô còn chu đáo lấy đi những món đồ vốn đang ở trong tay Thịnh Trử Ý.
Lúc Thịnh Trử Ý nhìn rõ vật trong tay mình, tai anh không khỏi nóng lên.
Chịu đựng ánh mắt của người bán hàng, anh thanh toán xong.
Sau khi ra khỏi siêu thị, Thịnh Trử Ý đổi đồ lại. Khi Thẩm Chiêu Chiêu trở về phòng sắp xếp đồ đạc, cô mới phát hiện có thêm một thứ.
Thẩm Chiêu Chiêu cầm túi đường nâu đi xuống lầu, đúng lúc Thịnh Trử Ý đang sắp xếp đồ đạc mang về.
"Anh mua cái này à?" Thẩm Chiêu Chiêu hỏi.
Trên gương mặt điển trai của Thịnh Trử Ý loáng thoáng vẻ không được tự nhiên, nhưng rất nhanh anh đã bình tĩnh lại, giải thích: "Anh nghĩ có thể em sẽ cần đến nó."
Không ngờ anh lại chu đáo đến vậy.
Thẩm Chiêu Chiêu vừa cho túi đường nâu vào tủ lạnh, vừa nói: "Cảm ơn!" Hình như lần đầu tiên cô có kinh nguyệt, chính anh đã nấu nước đường nâu cho cô.
Không biết đã trôi qua bao nhiêu năm.
Cô vẫn nhớ, hôm đó đúng vào dịp Quốc khánh, cô nằm trên giường ba ngày, anh cũng ở trong phòng với cô ba ngày.
Nghĩ lại thấy cũng thú vị.
Thật trùng hợp, sắp đến Quốc Khánh rồi!
Chớp mắt đã là một tuần mới.
Cuối cùng Tưởng Niên cũng quay lại trường học. Trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Chiêu Chiêu cũng không hỏi.
Dù sao đó cũng là chuyện riêng tư của người khác.
Còn Thẩm Chiêu Chiêu thì đã hoàn toàn bị các cô gái trong lớp cô lập!
Nữ sinh trong lớp không nhiều, mà họ đều thân với Diệp Vi An. Bởi vì Thẩm Chiêu Chiêu đã rời đi sớm trong bữa tiệc chuyển nhà nên mọi người đều khó chịu với cô, quyết định dạy cho cô một bài học.