Mấy người đối chiếu với số nhà, rồi đi thêm hai dãy nữa.
"Nhà số 32, chính là nó!"
Thẩm Chiêu Chiêu đứng ở phía sau, nhìn những người khác tiến tới bấm chuông.
Chẳng mấy chốc, Diệp Vi An đi ra mở cửa. Cô ta mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, trông như một nàng công chúa thực thụ.
Căn biệt thự có thiết kế tương tự như nhà của Thịnh Trử Ý, đều là biệt thự ba tầng rộng lớn, phòng khách được trang trí rất đẹp, trên bàn ăn có hoa tươi và đủ loại bánh ngọt.
Mọi người vừa vào cửa đã không khỏi khen ngợi: "Vivian, nhà cậu đẹp quá!"
"Đúng đúng, nhà cậu đẹp quá!"
"Cũng bình thường thôi, mọi người cứ thoải mái tham quan!" Diệp Vi An mỉm cười và mời mọi người.
"Đúng rồi, đây là quà mà bọn tớ chuẩn bị cho cậu." Mọi người lần lượt lấy quà của mình ra, đưa cho Diệp Vi An.
"Cảm ơn các cậu, các cậu khách sáo quá." Diệp Vi An cười nhận quà, "Tớ đã chuẩn bị trái cây và bánh ngọt cho mọi người, các cậu cứ thoải mái ăn uống vui chơi nhé."
Sau khi mọi người tặng quà xong, họ nhìn Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Bọn tớ đều chuẩn bị quà cho Vivian rồi, còn cậu thì sao? Cậu không đến tay không chứ?"
"Không có, tớ mang một ít dimsum cho bạn học Diệp Vi An, tớ mua ở cửa tiệm gần cổng trường, tớ đã ăn thử rồi, rất ngon đấy." Thẩm Chiêu Chiêu đưa hộp bánh mà cô cầm trên tay cho Diệp Vi An.
Quả thực, dimsum của cửa tiệm đó rất ngon, nhưng quá thì quá đắt, cô đã dùng hết số tiền tiêu vặt còn lại trong tháng này chỉ để mua một hộp này.
Mấy người nghe vậy thì lập tức tỏ vẻ khinh thường, cười khẩy: "Còn tưởng là món gì ngon, hóa ra chỉ là mấy cái bánh rẻ tiền."
"Thời buổi này vẫn có người mang bánh làm quà."
"Quả nhiên là đến từ huyện nhỏ, chưa từng nhìn thấy thế giới, ngay cả một món quà ra hồn cũng không mang đến. Tớ đã bảo cậu rồi, không nên mời cậu ấy đến đây."
Mỗi người một câu, châm chọc Thẩm Chiêu Chiêu.
Thực ra Thẩm Chiêu Chiêu cũng không quá để tâm, trước khi đến, cô đã chuẩn bị tâm lý rồi, hơn nữa, da mặt cô dày, người khác nói gì, cô cũng không thực sự quan tâm.
Cô chỉ cảm thấy hơi tiếc cho những chiếc bánh đó.
Phải biết rằng cô mới chỉ ăn món bánh đó một lần, vì nó quá đắt nên cô không dám mua cho mình.
Ôi, biết vậy đã không đến.
Giữ bánh lại cho mình thì tốt biết bao!
"Thôi nào, các cậu đừng nói thế, đây cũng là tấm lòng của bạn học Thẩm Chiêu Chiêu. Hơn nữa, món dimsum mà cậu ấy nhắc đến thực sự rất ngon. Hôm nay tớ cũng đặt một ít dimsum của tiệm đó để chiêu đãi các cậu." Diệp Vi An mỉm cười, giúp Thẩm Chiêu Chiêu thoát khỏi tình huống khó xử.
Thẩm Chiêu Chiêu nghe thấy đối phương đặt dimsum từ tiệm đó để chiêu đãi bọn họ thì lập tức vui vẻ, tính ra cũng không đến nỗi nào.
Mọi người thấy cô vẫn có thể cười thì ngẩn người.
Người này không có chút tự trọng nào sao?
Nếu là họ, bị châm chọc như vậy, họ đã bỏ về từ lâu rồi.
"À đúng rồi, tớ nghe nói bạn học Trử Ý hình như cũng sống ở khu này." Thấy Thẩm Chiêu Chiêu như vậy, mọi người cũng mất hứng châm chọc cô, chuyển sang chủ đề khác.
"Thật sao? Hay là Vivian, cậu hỏi thử đi, mời cậu ấy tới dự tiệc tân gia?" Mọi người đều nhìn Diệp Vi An!
"Thôi, không cần đâu! Có lẽ cậu ấy sẽ không đến." Diệp Vi An có chút do dự, nhưng vẫn từ chối.
"Hỏi thử đi mà, không sao đâu, biết đâu cậu ấy tới thì sao?" Cô gái bên cạnh động viên.
"Nhưng tớ không có WeChat của bạn học Trử Ý." Diệp Vi An tỏ vẻ khó xử.
Những người khác nhìn nhau, họ cũng không có.