Siêu Ngọt! Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng

Chương 101: Gặp cảnh khốn cùng.




Các cuộc thi Olympic Toán học thường bắt đầu bằng việc đề cử trước lớp, sau đó tiến hành huấn luyện nhóm, cuối cùng là chọn ra những học sinh ưu tú đi tham gia tranh tài.

 

Tháng 12 có vòng sơ khảo, những người có thành tích xuất sắc sẽ tham dự vòng bán kết vào tháng 3 năm sau.

 

Những học sinh có kết quả xuất sắc trong vòng bán kết sẽ có cơ hội tham gia trại huấn luyện hè Olympic Toán.

 

Sau khi Thẩm Chiêu Chiêu và những người khác đăng ký, họ phải tham gia vòng sơ tuyển cấp trường trước.

 

Cả cô và Hứa Tư Ngôn đều được chọn, hợp thành một nhóm thi đấu 20 người.

 

Trải qua hơn hai tháng huấn luyện, vòng loại đầu tiên cũng đã bắt đầu.

 

Lần thi này vẫn được tổ chức ở thành phố bên cạnh, bởi vì là cuối tuần nên Thẩm Chiêu Chiêu quên đặt báo thức.

 

Khi tỉnh dậy mới nhận ra, chỉ còn chưa đầy mười phút nữa là đến giờ xuất phát.

 

Thẩm Chiêu Chiêu rửa mặt lung tung, sau đó cầm thẻ dự thi và dụng cụ thi lao ra khỏi nhà.

 

Bên kia, cổng trường, giáo viên phụ trách nhóm đang điểm danh.

 

Hứa Tư Ngôn lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Chiêu Chiêu, còn không quên nhìn trái nhìn phải.



 

Rõ ràng hôm nay là cuối tuần, nhưng hôm nay có vẻ khó bắt taxi hơn bình thường. Thẩm Chiêu Chiêu bấm vào ứng dụng đặt xe, đợi rất lâu nhưng không có ai nhận đơn.

 

Khó khăn lắm mới bắt được một chiếc taxi, vừa lên xe đã nhận được cuộc gọi từ Hứa Tư Ngôn, hỏi cô đang ở đâu.

 

"Tớ đang trên đường đến, sẽ đến ngay thôi." Thẩm Chiêu Chiêu vừa nói vừa thúc giục tài xế nhanh lên.

 

"Được rồi, để tớ nói với giáo viên giúp cậu nhé."

 

Hứa Tư Ngôn đặt điện thoại xuống, nhìn giáo viên dẫn nhóm rồi nói: "Thưa thầy, bạn Thẩm Chiêu Chiêu lớp chúng ta vẫn chưa đến, bạn ấy đang trên đường đến. Chúng ta có thể đợi bạn ấy thêm một lát được không ạ?"

 

Người kia liếc nhìn đồng hồ, nói: "Được rồi, vậy bảo em ấy nhanh lên, những học sinh khác lên xe đợi trước."

 

Đợi khoảng mười phút, Thẩm Chiêu Chiêu cuối cùng cũng xuất hiện.

 

"Xin lỗi mọi người, em đến muộn!" Thẩm Chiêu Chiêu vừa lên xe liền xin lỗi mọi người.

 

Cuộc thi này dành cho học sinh lớp mười và lớp mười một. Mặc dù mọi người cùng tham gia luyện tập sau giờ học nhưng lại không hề quen biết nhau.

 

Bởi vì có quá nhiều người đang chờ đợi cô, nên có vài người cảm thấy oán giận trong lòng.

 

Lúc này, một nữ sinh bất mãn phàn nàn: "Em không có quan niệm về thời gian à? Để bao nhiêu người phải chờ một mình mình, em có thấy xấu hổ không?"



 

"Thật xin lỗi, em không cố ý." Thẩm Chiêu Chiêu biết mình sai nên lại xin lỗi đối phương.

 

Đối phương không vì cô liên tục xin lỗi mà buông tha, thay vào đó, cô ta càng thêm phách lối, trừng mắt nhìn cô nói: "Em có biết cuộc thi này quan trọng với tất cả chúng ta như thế nào không? Chúng ta đã chuẩn bị lâu như vậy. Nếu như sự chậm trễ của cậu ảnh hưởng đến cuộc thi của mọi người, em có gánh nổi hết trách nhiệm không?"

 

"Không gánh nổi." Thẩm Chiêu Chiêu thành thật trả lời.

 

Đối phương còn muốn nói tiếp, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng gặp cảnh khốn cùng của Thẩm Chiêu Chiêu, cô ta lại cảm thấy cô đang cố ý, cố ý giả vờ đáng thương trước mặt giáo viên và các học sinh khác, cô ta càng khinh thường cô, nhưng cô ta không muốn tỏ ra hung hãn trước mặt các bạn cùng lớp nữa, cuối cùng oán hận vứt một câu: "Em biết thì tốt!"

 

Kỳ thật, Thẩm Chiêu Chiêu cũng không cố ý làm như vậy, chỉ là buổi sáng cô ngủ không đủ giấc, cộng với vội vàng lấy đồ nên không có chút sức lực nào.

 

Nhìn thấy đối phương không còn níu kéo mình nữa, Thẩm Chiêu Chiêu thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Hứa Tư Ngôn.

 

"Cậu không sao chứ?" Hứa Tư Ngôn lo lắng nhìn cô.

 

"Không sao!" Thẩm Chiêu Chiêu lắc đầu.

 

"Cậu đừng để ý." Hứa Tư Ngôn nghĩ nghĩ, lại an ủi cô.

 

"Tớ không sao!" Là bởi vì cô đến muộn nên đã làm trễ nải thời gian của mọi người, đối phương cũng không nói sai. Hơn nữa, giận người khác có nghĩa là mâu thuẫn với chính mình, không cần thiết!