Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 571




Diêm Quân Lệnh trong lòng vừa không ngừng nói với bản thân là không thể nào, đồng thời tăng tốc lái xe, sợ Lâm Lam bị người khác hãm hại.

Xe lao đi vun vút, không tới 10 phút đã tới được khách sạn Vương Triều.

“Gọi giám đốc các người ra đây.” Diêm Quân Lệnh bước vào lạnh lùng ra lệnh.

Lễ tân vừa nhìn thấy boss đại, không kịp kêu lên liền vội vàng đi gọi người.

10 phút sau, Diêm Quân Lệnh đã đứng trước phòng 602, phòng tổng thống của khách sạn Vương Triều.

“Diêm tổng, đây là phòng của Tô ảnh đế.” Giám đốc khách sạn có chút khó xử.

“Đưa thẻ phòng cho tôi, chuyện khác không cần cậu chịu trách nhiệm, còn chuyện hôm nay không được hé răng nói với người khác nửa lời đấy.” Diêm Quân Lệnh nói với giọng vô cảm, lộ rõ vẻ lạnh lùng.

Vị giám đốc đó vẫn muốn nói thêm, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Diêm Quân Lệnh liền run sợ, suýt nữa ngồi sụp xuống đất, lần cuối cùng có cảm giác này vẫn là lần ông chủ Long Thịnh nửa đêm tới kiểm tra, hình như không tự chủ được cứ thế đưa thẻ phòng cho Diêm Quân Lệnh.

Nhưng đưa xong rồi thì có chút hối hận, về sau xảy ra rắc rối anh nên xử lý thế nào.

“Mau đi xử lý đám lâu la trên lầu, ngoài hành lang và bên ngoài cho tôi.”vứt lại một câu Diêm Quân Lệnh liền nhìn một lượt đối diện phòng 602.

Giám đốc khách sạn ngây người ra, sau đó lập tức dùng bộ đàm gọi bảo vệ.

Còn đám phóng viên vừa mới mở cửa ra chuẩn bị chụp trò hay, rất nhanh bị đuổi ra ngoài.

“Diêm tổng, ngài xem bọn chúng nên xử lý thế nào.” Giám đốc khách sạn bất giác hỏi ý Diêm Quân Lệnh.

“Giao cho người này.” Nói xong, Diêm Quân Lệnh liền đưa danh thiếp của Lý Húc cho vị giám đốc, sau đó quẹt thẻ mở cửa bước vào.

Rầm!

Vẫn không đợi người xung quanh nhìn xem trong phòng là cái gì, thì cánh cửa phòng tổng thống đã đóng sầm lại.

Diêm Quân Lệnh nhìn thấy Lâm Lam nằm trong lòng Tô Mộ Bạch, ánh mắt phút chốc đầy sự căm hận.

“Tại sao?” nắm chặt nắm đấm, Diêm Quân Lệnh nhìn thấy đầu tiên là tâm trạng hoảng loạn, cô gái nhỏ ngay lập tức trở lên thờ ơ lãnh đạm.

“Yêu một người đâu có nhiều tại sao như vậy?” ngón tay Lâm Lam bấu chặt vào lòng bàn tay chảy máu, trên mặt lại là bộ dạng như chiếc bình bị vỡ.

“Tại sao?” Diêm Quân Lệnh lặp lại câu hỏi.

Lâm Lam cố kìm lại đôi mắt sắp đỏ hoe của mình, “Có thể em được di truyền bẩm sinh sự ích kỷ bạc tình, lẳng lơ ong bướm của Chu Vũ vi rồi.”

“Anh không tin.” Diêm Quân Lệnh lắc đầu, trong miệng máu tanh suýt nữa thì trào ra ngoài.

“Anh nhìn nhầm con người em rồi.” Lâm Lam cảm giác có một thứ gì đó từ từ rút hết sức lực trong cơ thể cô, nhưng lại gắng gượng nhìn người đàn ông mà nói.

“Nhìn nhầm sao?” giọng Diêm Quân Lệnh rất nhẹ, dường như đây là một cơn ác mộng, chỉ cần anh đánh vỡ, thì nó vẫn là một giấc mơ.

“Em sẽ tay trắng ra khỏi nhà, tài sản, con cái đều để lại cho anh hết.” Lâm Lam từng suy nghĩ chu đáo, tình hình của cô vốn không thích hợp nuôi Tiểu Sư Tử, Diêm Quân Lệnh cũng không dễ dàng để Tiểu Sư Tử đi, nếu đã muốn diễn xong vở kịch bạc tình này, vậy thì chỉ có thể tàn nhẫn hơn.

“Tài sản, con cái đều để lại cho anh?” dường như nghe thấy chuyện cười động trời, Diêm Quân Lệnh hỏi lặp lại lời của Lâm Lam, ánh mắt lại rớt trên người Tô Mộ Bạch, “Cậu biết là hai người không thể.”

“Nhưng em yêu anh ấy, anh đáng lẽ biết từ sớm rồi.” Sự đau đớn tong lòng bàn tay không bằng nỗi đau trong lòng, Tô Mộ Bạch cảm thấy Lâm Lam không ngừng dùng sức kìm nén bản thân, vừa đau lòng vừa bất lực, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cô giày vò bản thân. Trong lòng càng hận cậu mình hơn.

“Anh không biết.” Diêm Quân Lệnh từ đầu tới cuối cảm giác người mà cô gái nhỏ yêu chính là mình.

Tuy anh từng nhiều lần ghen với Tô Mộ Bạch, nhưng trong lòng lại hiểu rõ người cô gái nhỏ yêu là anh, nhưng bây giờ cô ấy lại nằm trong lòng người khác, làm như không có chuyện gì mà nói với anh sẽ tay trắng ra khỏi nhà.

Diêm Quân Lệnh không chấp nhận, cũng chấp nhận không nổi. Đặc biệt Tô Mộ Bạch còn có quan hệ huyết thống với cô ấy, giữa bọn họ vốn không thể có kết quả.

“Sự thật bày ra trước mắt, anh vẫn muốn tự gạt mình sao? Diêm Quân Lệnh lòng kiêu ngạo của anh đâu rồi?” Lâm Lam dường như vung tay một cái, liền đâm vào nơi chí mạng của người đàn ông.

Tròng mắt của Diêm Quân Lệnh đã đỏ hoe rồi, người đàn ông kiêu ngạo như thế lại vì cô mà mắt đỏ hoe, nhưng chỉ nhẹ nhàng nói, “Lâm Lam, đừng bướng bỉnh nữa, em lại đây, lại đây anh sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, có được không?”

Người đàn ông quen vẻ cao cao tại thượng, trong giọng nói có thể thấy rõ sự cầu xin, đến ngay cả Tô Mộ Bạch nghe thấy cũng cay cay sống mũi, càng huống hồ là Lâm Lam.

Nhưng cô khó khăn lắm mới bày ra nước cờ chết này, sao có thể dừng lại giữa chừng được.

Cô âm thầm cố gắng khiến bản thân càng lạnh nhạt thờ ơ hơn, “Nhưng mà em thay lòng rồi, cơ thể cũng vấy bẩn rồi, em như vậy anh vẫn có thể chấp nhận sao?”

Lời của Lâm Lam khiến toàn thân Diêm Quân Lệnh run rẩy, khóe mắt không biết tự lúc nào có vài tia máu, giọng nói cũng nghẹn lại, “Đâu có người phụ nữ nào cả đời chỉ có một người đàn ông, em chỉ là phạm sai lầm một lần mà thôi, chỉ cần em quay lại, gia đình 3 người chúng ta vẫn có thể hạnh phúc.”

“Còn có thể sao?” Lâm lam có chút thất thần hỏi, nhưng ngay lập tức phản ứng lại liền cười nhạt, “Người đàn ông kiệu ngạo như anh làm sao có thể bao dung người phụ nữ của mình ngoại tình chứ, Diêm Quân Lệnh đừng lừa bản thân anh nữa, chúng ta kết thúc rồi!”

“Lâm Lam!” Diêm Quân Lệnh bỗng lớn tiếng, nhưng ngay lập tức thì thầm, “Em thật sự không định quay lại sao?”

“Em còn có đường quay về sao?” vừa nói Lâm Lam vừa rút cổ tay ra, trên làn da trắng ngần căng bóng đó vẫn còn dấu vết từng được âu yếm, khiến đôi mắt Diêm Quân Lệnh càng đỏ lên.

Còn có đường quay đầu sao?

Trong lòng Diêm Quân Lệnh cũng tự hỏi câu này. Trái tim như bị ai đó khoét một vết thương sâu, không ngừng rỉ máu, nếu như có cầm máu cũng không cầm được.

Hai người cứ ngây đơ ra như vậy, thời gian trôi qua tựa một thế kỷ, sau đó Diêm Quân Lệnh lại lên tiếng, “An chờ em nghĩ thông suốt, nhưng đừng lâu quá.”

“Không cần nghĩ đâu, thỏa thuận li hôn để trong ngăn kéo phòng ngủ, em đã ký tên rồi, anh cũng ký đi.” Lâm Lam sợ hãi, cô sợ thời gian kéo dài thêm sẽ trở thành thời cơ tốt để cô mềm lòng.

“Nhất thiết phải như vậy không?”nghe tới câu này giọng cua Diêm Quân Lệnh cũng khàn đi nhiều.

Lâm Lam gật đầu, lòng bàn tay lại bấu cặt vào nhau, ngay cả lời cũng không thốt ra được, chỉ gật đầu gượng gạo.

Cô sợ nếu mình lên tiếng thì sẽ đổ bể hết.

Diêm Quân Lệnh nhìn cô gái tuyệt tình nằm trong lòng Tô Mộ Bạch, đó đâu phải là bánh bao nhỏ của mình, liền nắm chặt nắm đấm mỉa mai, “Nếu ý em đã quyết, anh sẽ làm em hài lòng.”

Nói xong Diêm Quân Lệnh lao về phía trước, một đấm nhằm vào mặt Tô Mộ bạch. Tô Mộ Bạch không tránh né, cứ trơ ra chịu đòn.

Lâm Lam vội vàng chắn trước mặt Tô Mộ bạch, “Anh muốn đánh thì đánh em đi, đừng đánh anh ấy.”

Diêm Quân Lệnh toàn thân run rẩy, suýt nữa đứng không vững, anh từ trước giờ chưa bao giờ nghĩ có một ngày người phụ nữ của mình lại đứng đối lập với mình để bảo vệ người đàn ông khác.

Tròng mắt đỏ ngầu, Lâm Lam thấy vậy suýt nữa quỳ xuống cầu xin anh, nói với anh là cô cũng không muốn chia tay, nhưng cuối cùng vẫn chắn trước mặt Tô Mộ bạch không nhúc nhích.

Diêm Quân Lệnh dường như chịu cú sốc lớn, miệng lắp bắp, “Được, được... ha ha ha... được...!”

Người đàn ông gào to, cười đau khổ tuyệt vọng, quay người bước đi suýt chút vấp ngã trước giường khách sạn, nắm đấm thật chặt đấm mạnh vào mặt bàn, rồi lê từng bước ra khỏi cửa phòng.

Lâm Lam nhìn theo bóng hình đó, người đàn ông dường như bỗng già đi vài tuổi, ngay cả cơ thể thẳng thớm đó cũng có chút còng đi, cứ mất hồn như thế rời đi.

Rầm!

Tiếng đóng cửa đó đã ngăn cách Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam, giống như cắt đứt mối tương giao giữa hai người.

Từ nay sẽ không còn liên quan tới nhau nữa!