Bọn trẻ có vẻ sùng bái hắn một cách quá đáng. Sau khi về phòng, hảo cảm đột nhiên tăng mạnh. Tên ngốc thì vẫn thế, còn mấy người kia lại tăng vọt lên 100. Trừ tên nhóc kiêu ngạo kia, có vẻ cậu ta chịu làm đàn em của hắn để một ngày nào đó lật đổ hắn đây mà.
Khi mọi người trong phòng đến, chỉ cách khai giảng có một ngày. Cộng thêm việc hôm qua đánh nhau, khí lực bị rút sạch. Họ đều lăn quay ra ngủ li bì. Khi Hoắc Dịch Khiêm thức dậy, đã là 7h sáng. Nhanh chóng thay ra đồng phục, đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi ăn sáng. Bọn trẻ vẫn chưa tỉnh dậy, hắn cũng mặc kệ. Nhưng do Thập Thập lải nhải quá nhiều về việc bây giờ hắn là lão đại, là người dẫn dắt. Bắt buộc phải đưa bọn trẻ đến khai giảng đúng giờ. Thế cho nên, tránh cho việc bị tổn thương lỗ tai, hắn quay lại phòng, bật đồng hồ báo thức lên tiếng to nhất rồi bình thản ngồi xuống ghế. Vì chiếc đồng hồ có kết nối với máy tính thông minh của hắn, nên Hoắc Dịch Khiêm tháo chiếc đồng hồ đeo trên tay ra, bảo nó biến trở lại máy tính. Phóng đại âm thanh lên gấp 10 lần rồi hắn thong thả đeo bịt tai lại.
Bị lôi dậy, bọn trẻ cũng không cằn nhàn gì nhiều mà đi thay quần áo rồi tất cả cùng đến sảnh. thầy hiệu trưởng giảng đạo một hồi, trong khi đó thì Hoắc Dịch Khiêm lại tiếp tục âm thầm đọc sách. Trung Nhất Lai bên cạnh, thì thầm hỏi.
“Lão đại đang đọc gì đấy?”
“Vật Lý Không gian.”
Cậu ta tỏ ra ngạc nhiên. “Lão đại hiểu không!? Nghe nói cái đó đại học mới học cơ mà!?”
“...Hiểu!” Vì dị năng của hắn là không gian, đọc cái này không phải là đúng sao?
“Ngưỡng mộ quá đi! Lão đại đúng là thần tượng của tôi.”
“Im miệng nghe hiệu trưởng nói đi.”
Trung Nhất Lai uất ức: Lão đại cũng đâu có nghe!
Dù cho có là tương lai, thì các cấp vẫn được chia ra là cấp 1, cấp 2 và đai học. Tại sao lại không có cấp 3? Vì cấp 3 ở trong đại học luôn rồi. Năm 15 tuổi, tất cả con trai thể lực trên cấp D trên khắp cả hệ mặt trời đều đến Trường Đại học quân sự thế giới. Còn con gái có vào hay không thì tùy. Hoặc là vào trường khác, học làm dược sĩ hoặc làm một số công việc khác. Những người con trai yếu hơn cũng có thể làm việc khác.
Hắn cũng cần cố gắng, núi cao rồi cũng sẽ có núi cao hơn. Chắc chắn sẽ có những người giống hắn, cũng được hệ thống và thiên đình gửi đến thế giới này. Nên nhớ, không chỉ có một mình hắn!
Diễn thuyết nửa tiếng đồng hồ, người đứng đầu trường là Hạ Minh Nhật lên phát biểu đôi lời rồi đến hội trưởng hội học sinh. Nói chung là kết thúc êm đẹp.
Chỉ có phần xếp lớp là có chút rắc rối, sau khi hắn nói là mình học lớp C, Trung Nhất Lai nháo lên, Đặng Cách Chân theo đà chen vào nói cũng học lớp C. Đến Hạ Minh Nhật và hai anh em sinh đôi cũng vậy, chỉ có mình Trung Nhất Lai học lớp A. Nước mắt lưng tròng, Nhất Lai đem cặp lủi thủi về lớp.
Sắp xếp chỗ ngồi, Hoắc Dịch Khiêm ngồi bàn cuối, dãy thứ 2. Cũng không đến nỗi tệ, tha hồ làm việc riêng. Mấy cuốn sách cấp 1 hắn đã đọc qua, căn bản không có thay đổi gì mấy so với 1000 năm trước. Vậy cho nên, với một người đã đậu đại học và đi làm như hắn đương nhiên không cần học mà vẫn được điểm giỏi. Hoắc Dịch Khiêm không thèm để ý đến xung quanh, mặc cho thầy giáo giải thích luật mà tiếp tục đọc Vật Lý Không gian.
Đến khi cả lớp nháo nhào lên, đòi đổi chỗ cho nhau. Vì quá ồn ào nên Hoắc Dịch Khiêm mới rời mắt khỏi quyển sách. Quay sang hỏi người bên cạnh.
“Có chuyện gì vậy?”
Sắc mạt cậu ta có chút khó coi. “Cậu không nghe thầy nói à? Muốn đổi chỗ thì thi đấu đó.”
“Ồ? Thi đấu cái gì?”
“Học! Cái này chỉ có mấy người học giỏi dám thôi chứ như chúng ta thì xin khiếu.”
Hoắc Dịch Khiêm không quan tâm lắm, tiếp tục đọc sách. Cậu bạn bàn bên lại hỏi.
“Cậu đang đọc cái gì?”
“Vật Lý Không gian.”
“Là cái gì?”
“Tôi nghĩ có nói cậu cũng không hiểu.” Hoắc Dịch Khiêm mới phát hiện ra một người không có não khác Trung Nhất Lai!
Chỗ ngồi này đã là rất tốt, hắn không ý kiến. Chỉ là, vốn mọi người muốn đổi chỗ đến trung tâm của lớp vì nữ thần ngồi đó. Liêm Dao Tình, vốn đứng thứ hai toàn trường, gia cảnh tốt, hoàn hảo mọi mặt. Nhưng hắn vốn ghét giống cái cho nên xin miễn đi? Ầm thầm nổi da gà, Hoắc Dịch Khiêm cố gắng quên đi huấn luyện địa ngục hôm đó. Giống cái đều là rắn đều là rết! Trừ mẹ!
Trong những ngày huấn luyện, mấy người phụ nữ đều đè hắn ra rồi đánh, cướp lột, đánh phế tay chân hắn. Dù sao thì đó chỉ là huấn luyện tinh thần, thân thể không có tổn thương nhưng cũng đủ để tạo ra bóng ma tâm lý trong hắn.
Thập Thập nghe vậy, liền nói. [Sắp tới liền có huấn luyện tiếp đó!]
Hoắc Dịch Khiêm rùng mình. “Sẽ không như lần đó chứ?”
[Không đến nỗi, nhưng huấn luyện viên là nữ đó a~]
“Hự!”
[Không sao đâu, dù sao cũng là bà cố của cậu mà! Người có dị năng giống hệt cậu đó.]
“Bà cố?”
[Hứa Triệu An, luyện dược sư, dị năng giả hệ tinh thần, không gian một trong năm cường giả mạnh nhất thời mạt thế!]
“Ông cố của tôi là Hoắc Lôi Thần? Vậy hai người đó kết hôn?”
[Chính xác! Cậu không thấy đó à? Dù không có quan hệ thông gia nhưng hai nhà vẫn gắn bó thân thiết đấy thôi.]
“Nói chí phải, em họ siêu xa Hứa Không của tôi cũng khá thân và hay sang nhà chơi lắm. Vậy huấn luyện viên của tôi là một bà cụ?” Vậy có lẽ là không sao...
[Nah. Bà cố đã được trẻ hóa và trở lại thành Hứa tiểu thư xinh đẹp đó a~ Ông cố cũng vậy.]
Hoắc Dịch Khiêm âm thầm cầu may cho mình. Để cố gắng quên đi, hắn lại tiếp tục chú tâm vào quyển sách. Bỗng, trang sách tối sầm lại. Một bàn tay bé nhỏ, đập rầm lên bàn hắn.
“Tôi muốn tuyên chiến với cậu!”
“Được thôi, cậu ngồi đâu?”
Cậu bé chỉ vào bàn trên cùng đối diện giáo viên. Hoắc Dịch Khiêm đen mặt, vậy sao đọc? Hắn phải thắng!
“Tại sao cậu muốn đổi?”
“Tôi muốn cùng tổ với bạn học Liêm!”
Chậc chậc, sao giờ bọn trẻ con lớn nhanh thế nhỉ!? Hắn 6 tuổi chưa biết thích là gì đâu nha! Ngồi chung tổ với Liêm Dao Tình đúng là phiền phức, thà rằng chuyển đi cho rồi, thế nhưng hắn không muốn ngồi bàn đầu đâu a!~
“Được thi thì thi! Cậu muốn thi môn gì?”
“Toán học!”
“Thầy giáo ơi! Cho em xin hai tờ đề toán!”
Lâm Chính cười cười đưa hai tờ đề đến, Đặng Cách Chân ngồi ở đâu đó đến làm người trông.
Hoắc Dịch Khiêm nhìn qua một lượt, đều là toán cấp 1, hắn có thể giải dễ dàng. Hầu hết đều là trắc nhiệm, Hoắc Dịch Khiêm nhanh tay khoanh lại những đáp án đúng, chưa đầy 5 phút đã xong.
Thầy giáo với nụ cười hiền hòa trên môi đột ngột đi qua, cầm lầy tờ giấy thi của Hoắc Dịch Khiêm lên. Kiểm tra một lượt.
“Ừm... 100 điểm!”