“Đi giặt quần áo, nấu cơm, thu dọn sạch sẽ đồ đạc cho tôi.
Khi nào làm xong thì ăn cơm.
Từ nay về sau cô phải làm hết trong nhà, cũng đừng nghĩ đến việc ra ngoài tìm việc làm nữa.
Để tôi phát hiện cô ra ngoài, tôi sẽ đánh chết cô.”Lương Quốc Khánh phát hiện La Quyên mất việc ngược lại là một việc tốt.
Thất nghiệp, không còn thanh danh, bà ta sẽ chẳng thể kiêu ngạo nổi nữa.
Đương nhiên cũng sẽ không có cơ hội đi ra ngoài tìm đàn ông, đội nón xanh cho ông vì để bà ta đi ra ngoài gây sóng gió, còn không bằng cứ nhốt bà ta ở trong sao một mình ông ta cũng có thể nuôi gia Quyên bị đánh một trận, nào còn lòng dạ suy nghĩ kế hoạch báo thù, không từ thủ đoạn bò lên trên chứ.
Bà ta đành phải co rúm lại đi giặt quần áo, quét tước vệ sinh, chỉ cần không bị đánh nữa là tốt rồi.****Sau khi tiễn Lương Quốc Khánh đi, Quan Tễ Bạch xỏ đôi giày da mới mua ngày hôm qua, đi đến cửa hàng bán bánh nướng ở đầu hẻm mua một ly sữa đầu nành và một cái bánh nướng đối phó cho qua bữa đầu cô định mua thứ gì đó ngon ngon một chút, nhưng sờ túi không có tiền, nên đành phải xong bữa trưa, cô cũng không nhàn rỗi, mà đi đến bưu điện gần đó mua mấy tờ báo, bắt đầu tích cực tìm buổi này, gần nhuư là không thể tìm được việc làm trên báo, cơ hội có thể tìm được việc làm cũng không việc gì cũng có ngoại lệ.
Sau cuộc cải cách bảy tám năm trước, có rất nhiều nhà đầu tư nước ngoài đến xây dựng nhà máy, nền kinh tế quốc nội cũng càng ngày càng nở rộ.
Những nhân tài có chuyên môn rất dễ dàng tìm được việc người dân bình thường không có văn hóa, không trình độ chuyên môn, thì rất rất khó tìm được nông dân thì làm trồng trọt, người thành phố đa phần làm việc trong xí nghiệp nhà nước, chì cần có quan hệ là không thành vấn Quan Tễ Bạch vừa không có quan hệ, lại vừa không có hộ ra đời của cô năm đó chính là thảm họa đối với Quan Vãn Vãn và nhà họ Quan, căn bản không ai nhớ ra việc phải đăng ký hộ khẩu cho cô.
Hộ khẩu hiện tại của cô là Quan Vãn Vãn nhờ người đăng ký lúc bà xuống nông thôn làm thanh niên trí báo xong, Quan Tễ Bạch nhanh chóng lật từng trang xem gần đây có tin tức gì lớn, cũng như có thể tìm được cơ hội nào vào bàn tay vàng biết chuyện sẽ xảy ra trong ba mươi năm tới, cô vẫn có thể tìm được một ít cơ dụ như bộ phim kinh điển chiếm cứ vị trí quan trong trong nền điện ảnh Trung Quốc《 tây du ký 》《 Hồng lâu mộng 》 đang trong quá trình quay phim.
Hai bộ phim này được bắt đầu chuẩn bị từ năm 1981 đến bây giờ là tháng 9 năm 1985, trải qua một thời gian dài quay phim vất vả cuối cùng cũng sắp được phát ấy đoàn phim tuyển diễn viên khắp nơi, nhờ cách này sau này rất nhiều diễn viên lão làng trong giới giải trí bây giờ cũng được chiêu mộ từ khắp mọi miền đất nhiên, trong niên đại này muốn được đóng phim, thì khả năng diễn xuất và trình độ văn hóa của diễn viên đều không hề thấp.
Nếu không thì bản thân cũng xuất thân từ lĩnh vực nghệ thuật, như kịch nói, hí khúc, ca vũ,....Có điều diễn viên trong đoàn ca múa không có tầm nhìn xa, nếu bọn họ đi thử vai, chắc chắn sau này sẽ đạt được thành tựu, còn có thể thăng chức rất nhanh!Quan Tễ Bạch suy tính 《Hồng lâu mộng 》 là nổi tiếng nhất, có điều hiện tại đã muộn rồi, bản thân không còn cơ hội 《 tây du ký》thì cô vẫn có thể thử một phen!Nhắc mới nhớ, đây cũng là một giai thoại thú vị trong giới giải trí.
Khi cô mơi bước chân vào cái giới này, trong một lần tham dự tiệc rượu cô từng nghe mọi người nhắc đến một chuyện.
Năm đó trong quá trình quay 《 tây du ký 》, có rất nhiều nữ diễn viên đi thử vai Quốc Vương nữ nhi quốc, Thường Nga tiên tử, tiên nữ, tiên nga,...Nhửng chẳng ai muốn đóng vai yêu tinh cả, nhất là hồ ly đại này, tư tưởng của mọi người còn rất bảo thủ, bản thân người đó có thể nguyện ý diễn vai hồ ly tinh, nhưng chưa chắc người nhà đã đồng nữa quần áo yêu tinh mặc lộ tay lộ chân, rồi còn phải khiêu vũ, cho nên rất nhiều người thà không diễn chứ nhất quyết không đóng vai yêu đó rất nhiều cảnh đã quay sắp xong rồi, nhưng vẫn chưa có diễn viên, khiến đạo diễn lo lắng đến tóc rụng thành từng Tễ Bạch lục lại trí nhớ một lần, phát hiện đây chính là thời điểm đạo diễn vì tìm diễn viên mà bị rụng khác không dám diễn vai yêu tinh, nhưng cô dám!.