Trời đã khuya, mẹ con Quan Vãn Vãn nấu cháo ăn qua loa cho xong bữa, rồi bắt đầu dọn dẹp căn đã lấy lại rồi, nhưng dấu vết một nhà ba người La Quyên để lại quá nặng.
Tâm hai người vốn đà rét lạnh, nhìn đồ đạc cả nhà La Quyên đã dùng qua, lại càng ghét trừ một số đồ nội thất có giá trị Quan Vãn Vãn để lại hồi trước, những thứ còn lại đều bị bọn họ vứt đi người bận rộn đến hơn nửa đêm, nhà cửa bị nhà La Quyên làm cho lộn xộn khiến hai mẹ con dọn dẹp vô cùng mệt mỏi.
Ngày mai Quan Vãn Vãn phải đi làm, người am hiểu nhạc cụ và vũ đạo như bà phải ở nông thôn lãng phí mười năm, cho nên lúc này muốn tìm lại được trạng thái thì phải nỗ lực thật mạng luyện tập là không thiếu cùng hai mẹ con đều mệt lử, vội vàng tắm rửa lên giường khi ngủ, Quan Vãn Vãn tò mò dò hỏi Quan Tễ Bạch đã nói chuyện với La Quyên như thế nào, sao có thể khiến bà ta dứt khoát, nhanh chóng dọn ra khỏi nhà như Tễ Bạch lập tức ca ngợi La Quyên, khen bà ta hiểu lý lẽ, là người biết tri ân báo đáp.
Cô còn chưa đề cập bọn họ đã chủ động nói muốn dọn đi, trả lại nhà cho Quan Vãn Quan Vãn Vãn đắc ý, không ngừng nói lần này mình không nhìn nhầm người.
Tuy nhân phảm La Quyên có chút vấn đề, nhưng có thể tự nguyện trả nhà lại cho bà, xem ra vẫn là người bóng đêm mờ ảo, Quan Tễ Bạch nhịn không được trợn trắng mẹ này thật làm người khác nhọc chỉ cần nghĩ đến việc ngày mai Quan Vãn Vãn đến đơn vị nói La Quyên chủ động trả lại nhà cho mình với người khác, khen ngợi bà ta hiểu lý lẽ thế nào, tri ân báo đáp ra sao là cô lại muốn bật cười!Ngày mai chắc chắn La Quyên và Lương Văn Tĩnh sẽ tìm mọi cách để thanh minh cho bản thân, nói bọn họ bọn bị uy hiếp, bị đánh,...Đáng tiếc là sẽ chẳng có ai cho bà ta trước kia thích giả vờ ôn nhu hào phóng, bây giờ phải chịu khổ hôm sau, Quan Vãn Vãn thay đổi quần áo, hưng phấn trang điểm chải chuốt một phen rồi đi đến đơn Tễ Bạch một mình ở nhà ngủ tới giữa trưa, cuối cùng bị tiếng đập cửa ầm ĩ đánh thức.
Cô thay quần áo, chải mái tóc dài rối tung rồi mới đi ra ngoài mở cửa.“Ai thế?”“Là ta, Lương Quốc khánh.”Rầm một tiếng, cổng lớn được mở ra, một người đàn ông trung niên mặc đồ lao động màu xanh đen đứng đợi ở bên ngoài, quả nhiên là Lương Quốc khánh.
Thành thật mà nói Quan Tễ Bạch không ghét nhưng cũng chẳng thích ông kiếp trước của nguyên chủ, Lương Quốc khánh là người thành thật, chưa bao giờ gây khó dễ cho hai ông ta cũng chẳng nói giúp một câu, mà yên tâm thoải mái ở trong ngôi nhà của bọn họ.
Lúc La Quyên đuổi mẹ con họ ra ngoài, ông ta chỉ áy náy nói hai câu, để đạt được sự thoải mái về mặt tâm lý mình là người thành người này vừa đáng thương lại vừa đáng giận.“Cháu là?” Thật ra vừa nhìn thấy Quan Tễ bạch Lương Quốc Khánh đã đoán được cô là ai, dù sao ngoại hình của Quan Tễ Bạch cũng quá xuất qua La Quyên và con gái vội vàng vàng đi tìm ông ta, mắng chửi đến nửa đêm.
Trong miệng bọn họ, Quan Tễ Bạch hung thần ác sát uy hiếp hai người, đánh đập bọn họ tàn nhẫn……Tóm lại không chuyện ác nào không làm, hại bọn họ không thể không dọn ra ngay trong đêm, nếu sẽ không thể nhìn thấy mặt trời của ngày Quốc khánh ngơ ngác nhìn nửa phút, nhìn thế nào cũng không thể tưởng tượng cô bé yếu đuối xinh đẹp trước mặt với người mà vợ và con gái mình miêu tả được.“Cháu là con gái của Quan Vãn Vãn, Quan Tễ Bạch.
Chú chính là chú Lương, chồng của dì La đúng không ạ?”Quan Tễ Bạch lộ ra nụ cười ngây thơ, nhiệt tình nói: “Chú mau vào nhà đi, chú đến dọn đồ đúng không? Đồ chúng cháu đã thu dọn xong đang để ngoài sân! Đúng rồi, chú đi gì đến đây thế? Đồ đạc không ít đâu, phải cần một cái xe mới dọn hết được.”.