Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Tiểu Khả Liên

Chương 94: Cô quên đi tất cả, chỉ muốn đáp lại chàng




Hình ảnh bệ hạ ôm Vĩnh An công chúa đi thẳng ra ngoài nơi đóng quân kiến mọi người kinh hãi.

Một người thủ đoạn độc ác đầy mình như bệ hạ đột nhiên lại trở nên ôn nhu hiền lành như vậy, không những không thể trấn an được mọi người, ngược lại còn khiến cho ai nấy đều cảm thấy sợ hãi hơn! Bọn họ luôn có ảo giác một lúc nữa bệ hạ sẽ mang thi thể đẫm máu của Vĩnh An công chúa trở lại...

Lâm Phi Lộc không biết được cô trong mắt mọi người đã trở thành cái xác chết.

Bước chân của Tông Kinh Lan vừa trầm ổn vừa chậm rãi, cô ngoan ngoãn nằm trong ngực chàng, sau một hồi chơi đùa tóc của chàng rồi lại sờ sờ cổ áo của chàng, cuối cùng cô không nhịn được dí chóp mũi lên cổ chàng ngửi ngửi cần cổ thon dài.

Trên người chàng thoang thoảng mùi long tiên hương, nhiệt độ ấm nóng của chàng làm cô choáng váng, hơi thở đặc thù của chàng phát ra càng nồng đậm, cực kỳ dễ ngửi lại khiến cho người ta cảm thấy an tâm hơn.

Lúc chóp mũi mềm mại chạm lên da thịt, bước chân của Tống Kinh Lan dừng lại một chút.

Chàng rủ tầm mắt xuống nhìn thiếu nữ không an phận trong ngực, giọng nói khàn khàn cất lên lộ ra mấy phần bất đắc dĩ: "Công chúa."

Lâm Phi Lộc lại dùng sức ngửi hai lần, cả khuôn mặt cô đều vùi vào trong cổ của chàng cọ cọ mấy cái: "Người của Tiểu Tống thơm quá."

Cánh tay đang ôm cô càng ôm chặt, mu bàn tay lộ lên cả gân xanh.

Chàng nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi, có chút bất đắc dĩ im lặng nở nụ cười, sau đó nhanh chóng bước về phía hồ Tiên Nữ.

Màn đêm đã buông xuống, bầu trời đêm của cánh đồng hoang vu vô tận, trong suốt lại sáng rõ, giống như bầu trời đầy sao dưới ngòi bút tinh hoa của Van Gogh, đẹp đến mức khiến cho người cảm thấy không chân thực. Mặt hồ Tiên Nữ phủ đầy ánh sao, mặt hồ chiếu sáng lấp lánh, giống như hàng nghìn ngôi sao rơi xuống.

Bên cạnh hồ còn có mấy cây liểu rủ xuống, cành cây theo làn gió thổi phất qua mặt hồ, những ánh sao chuyển động.

Lâm Phi Lộc thật sự bị cảnh sắc thiên nhiên đẹp đến không chân thực này khơi gợi lên một loại tình cảm lấp kín cả trái tim của cô, dường như cả người đều đang run lên, sinh ra một loại cảm giác đặc biệt thỏa mãn.

Cô quay đầu nhìn nam tử thân thể như ngọc bên cạnh, tay của chàng và cô mười ngón đang đan vào nhau, ý cười dịu dàng nở trên môi, nụ cười này còn đẹp hơn cả những vì sao trên bầu trời.

Đột nhiên cô hiểu ra vì sao lại có cảm giác này.

Đây là bởi vì cô và người mình thích nhất cùng nhau ngắm cảnh đẹp nhất thế gian này.

Tống Kinh Lan phát hiện có một ánh mắt vẫn luôn rơi trên người mình, chàng khẽ cười, quay đầu lại hỏi: Công chúa đang nhìn gì thế?

Lâm Phi Lộc nhìn chàng, vẻ mắt nghiêm túc nói: Tiểu Tống, hóa ra hồ Tiên Nữ này thật sự có tiên nữ!

Thật ra Tống Kinh Lan đã đoán được cô muốn nói gì, nhưng vẫn phối hợp hỏi: Ừm? Ở đâu?

Kết quả là Lâm Phi Lộc không theo dự định ban đầu.

Cô nói: Là ta.

Tống Kinh Lan yên lặng nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu cười một tiếng: Ừm, là nàng.

Gió đêm ở vùng đất hoang dã thổi qua, truyền đến những âm thanh từ khoảng không vô định lại từ rất xa xôi. Dưới ánh nhìn chằm chú của chàng, Lâm Phi Lộc cảm giác tính tình trẻ con của cô lại bộc phát, vươn tay tới: Ôm.

Chàng cười cười, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Tay Lâm Phi Lộc vòng qua eo của chàng, chôn trong ngực của chàng lâm bẩm: Sau này mặc dù là đi nơi nào, cũng muốn chàng phải ôm ta.

Chàng cúi đầu, hôn lên mái tóc dài mềm mại của cô: Được.

Lâm Phi Lộc ngẩng đầu lên nhìn chàng, biểu thị sự hoài nghi của mình: Thế này cũng được, thế kia cũng được, ta nói cái gì chàng cũng nói được hả?

Bàn tay chàng vuốt ve gáy cô, vuốt ve lên lên xuống xuống, nắm lấy gáy của cô, giọng trầm thấp cực kỳ dịu dàng: Chỉ cần công chúa còn bên cạnh ta, cái gì cũng được.

Lâm Phi Lộc lại bị chàng vuốt ve đến người nổi đầy da gà.

Cô phát hiện, mỗi khi lòng chiếm hữu của tên biến thái này phát tác, sẽ bóp gáy cô.

Điểm mấu chốt là, cô lại còn động lòng vì sự chiếm hữu điên cuồng chết tiệt này.

Mặt cô thoáng đỏ lên, hơi đẩy chàng ra: Trở về nào.

Tống Kinh Lan gật đầu, khom người định ôm cô lên, Lâm Phi Lộc nhanh chóng nói: Lần này để ta tự đi!

Chàng nhướng một bên lông mày: Không mệt?

Lâm Phi Lộc kéo lấy tay Tống Kinh Lan, ngón tay xuyên qua những khe hở giữa những ngón tay của chàng, cười cười lắc lắc tay: Chàng nắm lấy tay ta là được rồi.

Tống Kinh Lan cũng cười, khẽ phủi tóc dài đang dính lên má cô xuống: Ừm, đi thôi.

Một lúc sau, người trong doanh trại đều nhìn thấy bệ hạ nắm tay Vĩnh An công chúa trở về. Mọi người nhìn thấy công chúa vẫn còn sống và lành lặn, trong lòng đều khẽ thở ra một hơi.

A Di Đà Phật, còn sống là tốt, thật sự là ông trời chiếu cố mà.

Sau một đêm nghỉ ngơi, đoàn xe nhổ trại tiếp tục lên đường.

Tống quốc ở phương Nam, nơi đây nổi tiếng là vùng đất màu mỡ, sau khi đi xuyên qua biên ải hoang vu, những nơi bọn họ đi qua dần dần hiện lên vẻ phồn hoa của đất nước. Nghề nông và buôn bán được tổ chức phân chia rất rõ ràng, phong tục cũng rất khác Đại Lâm. Vùng sông nước Giang Nam, Ngô Nùng thì có giọng nói mềm mại, mỗi vùng đều mang một màu sắc khác nhau.

Trên đường đi, Lâm Phi Lộc đón sinh nhật mười tám tuổi của mình.

Vào thời điểm này ở Đại Lâm những năm trước, khí hậu vẫn còn một chút vấn vương của mùa xuân, nhưng lúc này ở phương Nam đã có bóng dáng của mùa hè.

Ngay khi thời tiết trở nên nóng nực, Lâm Phi Lộc không muốn tiếp tục lang thang trên đường, đoàn sứ giả đón dâu vui chơi giải trí ăn uống suốt dọc đường cuối cùng cũng đẩy nhanh tiến độ.

Lâm Phi Lộc thật sự đã quên sinh nhật của bản thân.

Trong khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô đi trên đường quá lâu, cộng với sự thay đổi của khí hậu, khái niệm về thời gian bị xóa nhòa, thậm chí cô còn không nghĩ rằng hôm nay là sinh nhật của mình. Sau khi lên xe ngựa cô liền nằm gác chéo chân nằm đọc kịch bản cô mới mua mấy ngày trước.

Khi cô đọc đến đoạn nam nữ chủ vụng trộm hẹn hò bị phụ mẫu bắt gặp, đôi chân đang lắc lư trong không khí bỗng nhiên bị một đôi tay lành lạnh nắm lấy.

Cô không ngẩng đầu lên nhìn mà chỉ đạp xuống tỏ ý kháng nghị.

Người phía sau nở nụ cười, sau đó một cái vòng chân mát lạnh được đeo lên mắt cá chân của cô.

Lâm Phi Lộc vừa nũng nịu vừa bất mãn: Làm gì thế!

Cô quay đầu, nhìn thấy trên cổ chân của mình có đeo một cái dây chuyền màu đỏ.

Lâm Phi Lộc xoay người ngồi dậy, gập chân lại nhấc lên nhìn cái dây chuyền kia.

Một sợi dây chuyền mảnh, không biết làm bằng chất liệu gì, tinh xảo đẹp đẽ, sắc đỏ của màu máu, sợi dây chuyền treo lủng lẳng trên mắt cá chân trắng như tuyết của cô đặc biệt chói mắt. Khéo léo nhất là phần khóa của dây chuyền là hình một con phượng hoàng đỏ được kết nối từ đầu đến đuôi.

Ở cổ đại phượng hoàng tượng trưng cho hoàng hậu.

Lâm Phi Lộc có chút sửng sốt, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu hỏi người ngồi đối diện: Đây là cái gì?

Tống Kinh Lan ấm giọng nói: Lễ vật sinh nhật.

Lúc này Lâm Phi Lộc mới kịp phản ứng hôm nay là sinh nhật mình.

Không, đây không phải trọng điểm!

Cô chỉ chỉ vòng chân: Là phượng hoàng đấy!

Tống Kinh Lan gật đầu: Ừm, đây là Phượng Hoàng khấu, thích không?

Đây không phải là vấn đề có thích hay không... Cô cúi đầu, chần chờ hỏi: Phượng hoàng là vật chỉ có hoàng hậu mới được sử dụng sao?

Tống Kinh Lan cười gật đầu: Đúng.

Lâm Phi Lộc mở to hai mắt nhìn chàng, chậm chạp không nói chuyện.

Là cô sao? Cứ như vậy chọn cô luôn sao?

Cô cũng có thể làm hoàng hậu sao???

Mặc dù cô biết trong hậu cung của Tiểu Khả Ái không có ai, nhưng cô không hề nghĩ đến bản thân có thể trực tiếp bước một phát lên vị trí hoàng hậu. Trong lịch sử chưa từng có công chúa hòa thân nào lên làm hoàng hậu, triều thần của Tống quốc không náo loạn muốn lật cả trời lên mới là lạ.

Nhưng nhìn sắc mặt này của Tống Kinh Lan lại không giống như đang nói đùa.

Lâm Phi Lộc nuốt một ngụm nước miếng.

Tống Kinh Lan thấy cô chậm chạp không nói gì, chàng nhích người lại gần cô nắm lấy tay cô đùa nghịch những ngón tay nhỏ nhắn, thấp giọng hỏi: Công chúa không nguyện ý làm hoàng hậu của Cô sao?

Lâm Phi Lộc có chút phiền nào: Nguyện ý thì tất nhiên nguyện ý rồi... Nhưng mà làm hoàng hậu cảm giác rất phiền phức, phải tuân thủ rất nhiều quy củ, còn phải quản lý hậu cung, những người khác đến thỉnh an cũng phải yết kiến, không thể ngủ nướng được.

Tống Kính Lan nhìn khuôn mặt nhỏ của cô nhăn lại, dáng vẻ quan tâm đến tương lai sau này, chàng không nhịn được bật cười: Sẽ không, nàng không cần phải để ý đến những người khác, sẽ không ai đến làm phiền nàng đâu.

Lâm Phi Lộc bĩu môi: Vậy tại sao chàng muốn ta làm hoàng hậu?

Chàng sờ sờ đầu cô, mềm giọng nói: Bởi vì ta muốn cho công chúa tất cả những gì tốt nhất trên thế gian này.

Lông mi của Lâm Phi Lộc run lên một cái.

Một lúc lâu sau, hai bên tai cô đều đỏ ửng lên, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra như không có chuyện gì nói: Được thôi, chàng đã có tâm ý thỉnh cầu như vậy thì ta sẽ từ bi thỏa mãn chàng.

Cô cúi đầu nhìn vòng chân màu đỏ kia.

Phượng hoàng khấu.

Cái tên thật dễ nghe, cũng rất đẹp mắt.

Cô nhịn không được nhào tới ôm lấy Tống Kinh Lan, ghé lên đầu vai chàng làm nũng: Ta rất thích lễ vật này.

Chàng bật cười, ôm lấy cô.

Lâm Phi Lộc nằm trong lòng chàng uốn éo một lúc, bông hoa trong trái tim cô như đang nở rộ, không che giấu được cảm giác vui sướng và tình ý đang dâng lên trong lòng cô.

Cô mím môi, ghé vào bên tai chàng nói nhỏ: Điện hạ, chàng tặng cho ta nhiều lễ vật như vậy, ta cũng tặng chàng một món được không?

Tống Kinh Lan cười nói: Được, công chúa muốn tặng lễ vật gì cho ta?

Cô nói một cách vô cùng thần bí, nhỏ giọng thổi hơi bên tai chàng: Chàng nhắm mắt lại đi.

Tống Kinh Lan nhắm mắt lại theo lời của cô.

Chàng cảm thấy thiếu nữ tựa trên vai mình rời đi, một lúc sau, một hơi thở nhẹ nhàng mềm mỏng dần dần tới trước mặt chàng.

Cô nín thở tập trung tinh thần, nửa quỳ trên xe ngựa, hai tay chắp sau lưng, cái cằm giương cao lên chập rãi nhích lại gần chàng, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái lên môi chàng.

Giống như một đám mây nhẹ nhàng hạ xuống, cũng giống như một cơn mưa phùn rơi trên lá sen, lại không dấu vết rời đi.

Tống Kinh Lan mở mắt ra.

Lâm Phi Lộc còn chưa kịp rời khỏi môi của chàng, đột nhiên đối diện với ánh mắt thâm sâu của chàng, trong nháy mắt cô liền ngây người, ngay cả lui về phía sau cũng quên mất.

Môi mỏng được hôn bỗng nhiên cong lên nở nụ cười. Đôi bàn tay vỗ lên cái ót của cô, kéo cô nằm xuống bên dưới. Lâm Phi Lộc còn chưa kịp phản ứng, người cô đã nằm trên tấm thảm mềm mại của xe ngựa, bị chàng đặt dưới thân mình.

Tay của chàng vẫn còn để sau đầu cô, người hơi nghiêng không đến mức đè ép lên người cô, một tay khác vẫn đang vuốt ve eo nhỏ của cô, đè chặt cô lại, sau đó hôn xuống.

Cô vẫn luôn cảm thấy mùi hương trên người chàng rất dễ chịu.

Mà giờ phút này mùi hương đó hoàn toàn bao phủ lấy cô, xuyên vào trong mũi của cô, chạy qua mỗi một giác quan trên cơ thể của cô.

Sự dịu dàng của chàng cũng thay đổi theo giọng nói, mang theo sự xâm lược trong im lặng, không cho phép cô lùi lại, cũng không cho phép cô cắn chặt hàm răng, nhẫn nại từng chút từng chút hôn mút cắn lấy môi của cô, sau đó lại nhân cơ hội tiến vào trong khoang miệng của cô, cướp đoạt hết tất cả thơm ngọt của cô.

Lâm Phi Lộc bị hôn đến cả người không còn chút sức lực nào, đầu óc choáng váng, bông hoa trong tim cô lúc này đã hoàn toàn nở rộ, cánh hoa như đang kéo người cô và nam tử này lại với nhau. Cô quên đi bọn họ vẫn còn đang ở trên xe ngựa, quên đi bên ngoài vẫn còn người.

Cô quên đi tất cả, chỉ muốn đáp lại chàng.

Cô chìm trong tình ý mê loạn, cảm xúc mềm mại từ môi của cô trượt dần xuống quai hàm, sau đó lại trượt dọc theo cần cổ trắng ngần.

Tay cô nắm chặt thành quyền, mu bàn tay duỗi thẳng.

Tống Kinh Lan hôn đến xương quai xanh thì dừng lại, chàng khẽ ngẩng đầu, con ngươi âm u đều là dục vọng. Chàng cúi đầu nhìn thiếu nữ động tình dưới thân, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt ẩm ướt của cô, sau đó cúi xuống hôn lên đôi mắt đang nhắm chặt của cô.

Thẩm Phi Lộc thở dốc, nghe thấy tiếng cười khẽ của chàng: Cảm ơn lễ vật công chúa tặng, Cô rất thích.