Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 121: Đột Biến




- Giết !!! Kỵ binh tiến lên, san bằng bọn chúng cho ta
Tôn tướng quân rút kiếm chỉ về phía quân doanh thét lớn.
- Giết !!!
Một ngàn kỵ binh cùng hét lớn, roi ngựa quất mạnh phóng thẳng về phía quân doanh.
Ngàn ngựa cùng lúc chạy, thanh thế rung chuyển thiên địa, chỉ nghe cũng đã rụng rời, bụi đất mù trời khiến người ta kinh sợ. Hai ngàn tướng sĩ lúc này mặc dù trong lòng kinh sợ nhưng không di động nửa bước, phẫn nộ nhìn ngàn thớt chiến mã đang lao tới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại doctruyen.me chấm cơm.
Tào tướng quân ngạc nhiên nói;
- Có gì đó không đúng ?
Hắn nhất thời nóng vị, quên vừa rồi Triệu Bách Vị đã chặt một trăm cây gỗ nhọn.
Điền Hổ ngây ngốc cười nói:
- Tào tướng quân không cần lo lắng, Triệu huynh sẽ có biện pháp
Khoảng cách trăm mét đối với chiến mã phi nước đại mà nói cũng chỉ như nháy mắt, kỵ binh lúc này mắt đỏ rực, khát máu, dường như xem hai ngàn quân đang thủ thành kia như một đống đồ chơi chờ họ đến giết.
Trăm mét, năm mươi thước, mười thước, chiến mã càng phóng càng nhanh, Tào tướng quân không kìm nổi la lớn, chẳng lẽ thực sự muốn binh sĩ làm tấm chắn đối kháng với kỵ binh ?
Chựt, Triệu Tử Văn giơ cao Hổ Đầu Thương thét lớn:
- Năm người giữ một cọc gỗ, hướng về phía kỵ sĩ đứng cạnh nhau ngăn trở kỵ binh !!!
Chiến sự hết sức căng thẳng, kỵ binh lúc này cũng không thể dùng lại tất cả đâm sầm vào đầu nhọn của cây gỗ.
- Hí !!!!
Thớt chiến mã đầu tiên lao và cọc gỗ bị đâm máu chảy ròng ròng, có chiến mã ngay lập tức bị chết, có con đau đớn điên cuồng nhay lên, phát cuồng hất tung kỵ sỹ trên lưng xuống đất, vừa té xuống ngay lập tức bị chiến mã giẫm đạp đến chết.
Các kỵ binh khác tài nghệ điều khiển chiến mã dù hơn người cũng bị trường mâu của quân kỵ lôi xuống, đâm chém mà chết, so với bị chiến mã dẫm đạp cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Đúng lúc này, biến hóa phát sinh, Tào tướng quân trợn mắt há mồm, lúc này hắn mới hiểu tại sao Triệu Bách Vị lại sắp xếp đội hình như vậy, tại sao lại cần một trăm cây gỗ, hóa ra dùng cách này để cản kỵ binh.
Điền Hổ cười khỏ, Triệu huynh đệ cái gì cũng xuất sắc, ra lệnh các tướng sĩ cầm cây gỗ ngăn cản kỵ binh, thân cây để nghiêng, gốc cây chống xuống đất, kỵ binh dù đâm mạnh vào cũng không lay động được, càng lao vào càng chết, quân đội lại có thể đứng phía sau chém giết kỵ binh ngã ngựa, cho dù có phóng qua được cây gỗ thì cũng bị trường mâu kéo xuống mà chết, kỵ binh của địch toàn quân bị diệt cũng là việc tất nhiên.
Chiến mã hoảng sợ, hất tung kỵ sĩ xuống đất, mấy trăm tên chạy ngược về lại bị chiến mã giày xéo, Tào tướng quân thấy tình hình hạ lệnh bắn tên, khiến lũ kỵ sĩ thương vong thảm trọng, chỉ có điều hơn phân nửa chính là bị vó ngựa dẫm đạp mà chết.
Khóe miệng Triệu Tử Văn lại hiện lên nụ cười thật sâu sắc, lần hành động này, hắn chỉ nói cho tướng sĩ phòng thủ nhưng không nói rõ kế hoạch chính là vì sự trong quân doanh có do thám của địch, toàn bộ hành động hắn chỉ phân phó bí mật cho một nhóm quân tin cậy, cũng coi như vì huynh đệ mà báo thù.
Sau một trận mưa tên, kỵ binh bị tiêu diệt, chiến trường la liệt thi thể của kỵ binh, có tên bị dẫm nát, có tên lòi ruột, có tên bị dẫm vỡ đầu, óc máu tung tóe, mùi máu tanh xộc lên tràn ngập bầu trời, thế giằng co của hai bên lúc này tạm lắng xuống, mọi người mới thấy rõ khung cảnh.
Triệu Tử Văn mặt không đổi sắc nhưng trong lòng cũng thoáng co giật, chỉ một diệu kế của hắn đã đoạt đi vô số sinh mạng, lần giao phong này chính là trên chiến trường, là sống chết, nhưng nhìn cảnh tượng này hắn lại nhớ tới lần đầu tiên, hắn đã ói mửa suốt một ngày.
- Đáng chết, Tôn tướng quân, ngươi là đồ rác rưởi, ngươi không phải nói rằng dùng kỵ binh có thể nhanh chóng tiêu diệt bọn chúng hay sao, nhưng hiện giờ toàn bộ kỵ binh bị tiêu diệt, ngươi giải thích thế nào ?
Bình Nam Vương nhìn hơn một trăm kỵ binh may mắn trốn thoát trở về, tức giận mắng.
- Ai là rác rưởi, có bản lĩnh nói lại một lần nữa ?
Tôn tướng quân quay đầu nhìn về phía Bình Nam Vương lạnh nhạt nói.
Bình Nam Vương cho dù nhát gan, nhưng thế nào có thể sợ tên tướng quân thủ hạ này, thấy hắn không biết trời cao đất rộng, hắn tức giận đến mặt lúc trắng lúc đỏ, thét:
- Một ngàn kỵ binh bị diệt chính là vì tên rác rưởi ngươi làm việc bất lực.
Tôn tướng quân lạnh lùng cười, cũng không lên tiếng, sợ khinh miệt trong mắt không chút che dấu, hắn trừng mắt nhìn Bình Nam Vương rồi rút kiếm, ngay lập tức máu phun ra từ cổ Bình Nam Vương.
- Ngươi !!!
Bình Nam Vương trong mắt tràn ngập vẻ không cam tâm, nhìn ánh mắt khinh miệt của Tôn tướng quân, lúc này hắn mới hiểu vì sao, hắn oán hận nói:
- Hóa ra, ngươi lợi dụng ta !!!
Bình Nam Vương mang theo sự hối hận, oán hận, phẫn nộ từ từ ngã xuống, tướng sĩ xung quanh cũng thờ ơ, có thể thấy được thống soái chân chính không phải Bình Nam Vương mà là người đàn ông mặt đen, dáng người vạm vỡ kia ! Tôn tướng quân !!
Phản quân chỉ cách thành khoảng hơn một trăm mét, nên toàn bộ mọi việc có thể quan sát rất rõ ràng, Điền Hổ, Tào tướng quân, Lưu Chương, Triệu Tử Văn đều sợ ngây người, sự việc đột ngột này khiến họ không thể tin nổi, Bình Nam Vương bị giết ? Chẳng lẽ tên tướng quân bên cạnh Bình Nam Vương hối cải, giết chết Bình Nam Vương để chuộc tội ?
Mọi người đương nhiên không biết được, muốn lập công chuộc tội chỉ cần trói Bình Nam Vương lại giao nộp, không cần thiết phải chém chết hắn. Giết chết hoàng thân quốc thích chính là tử tội, vị tướng quân mặt đen kia dám giết đơn giản chỉ có thể nói, hắn muốn tự xưng vương !!