Chương: Ma Đồng
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Không ít người nhíu mày, nhìn về phía phát ra âm thanh, sắc mặt toàn bộ thay đổi.
Người tới có bộ dạng một cô bé, nhìn chỉ năm sáu tuổi, mặc y phục màu đỏ, chân trầm giẫm lên một đóa ma liên màu đen, bộ dạng như đứa bé hạnh phúc.
Nhưng cho dù là đại trưởng lão hay mười trưởng lão, sắc mặt đều thay đổi.
Ma Đồng này vừa xuất hiện, người chèo thuyền vội vàng chèo thuyền trở về, vẻ mặt kiêng kị và sợ hãi.
- Ma Đồng?
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt.
Ma Đồng là tồn tại đặc biệt nhất trong địa ngục Hồng Liên, cô ta không phải người của Hồng Liên Nhất Tộc, nhưng giống thủy tổ của Hồng Liên Nhất Tộc, sinh ra trong một đóa Hồng Liên.
Nhưng cô ta không sử dụng năng lực của Hồng Liên Nhất Tộc, trái lại có lực sinh sát ma vật trong Hồng Liên Huyết Hải.
Nếu trong địa ngục Hồng Liên có ai tiến vào Ma Hồn Trì mà không chết, chỉ có thể là Ma Đồng.
Từ khi Ma Đồng giáng sinh, vẫn luôn ở trong Hồng Liên Huyết Hải, không rời đi, cũng không đả thương người, thậm chí còn chỉ điểm cho một số đệ tử của Hồng Liên Nhất Tộc.
Đương nhiên, không phải là không đả thương người.
Lúc trước có đệ tử của Hồng Liên Nhất Tộc chọc giận Ma Đồng, cuối cùng bị Ma Đồng xé nát, ném vào trong Hồng Liên Huyết Hải cho cá ăn.
Ma Đồng tồn tại bao nhiêu năm, không ai biết.
Không ít người có trí nhớ về Ma Đồng, chỉ là bọn họ chỉ nhớ Ma Đồng có bộ dạng như đứa bé, hiện giờ cũng vậy.
Kiếp trước hắn từng gặp Ma Đồng vài lần, là một đứa bé rất thú vị.
- Lúc này, Ma Đồng đến sao?
Không ít người lộ ra vẻ nghi ngờ.
Thực lực của Ma Đồng rất mạnh, nhưng cô ta mặc kệ chuyện ở địa ngục Hồng Liên, gần như đều bay trên Huyết Hải, ít khi xuất hiện trên đảo.
- Ngươi là hoàng tử kia sao?
Ma Đồng nhìn chằm chằm Mạc Phàm nói.
- Nơi này ngoại trừ ta ra, hẳn là không có hoàng tử khác rồi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Trên người ngươi có mùi ma vật.
Ma Đồng xoa mũi, nói.
Mạc Phàm cười khẽ, hắn từng thông qua Ma Liên Nhãn tiến vào Phá Diệt Chi Lâm, trên người lây dính ma khí là chuyện rất bình thường.
- Ngươi tới đây là muốn hỏi chuyện này à?
- Ngươi không thể rời khỏi nơi này, nhất là không thể mang nữ nhân kia rời đi.
Ma Đồng liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, nói.
Đám Minh Liệt nghe Ma Đồng nói vậy, thì hơi nhướn mày.
Ma Đồng nói ở trên Hồng Liên Huyết Hải, tương đương như một lời tiên đoán.
Ma Đồng nói Mạc Phàm không thể rời đi, vậy Mạc Phàm không thể rời đi.
Nếu không thật sự sẽ xảy ra chuyện.
- A, vậy sao?
Mạc Phàm khẽ nâng mắt, nói với vẻ hờ hững.
Hắn còn tưởng Ma Đồng tới làm gì, hóa ra là nói những lời này.
- Chẳng lẽ lời nói của ta không đủ sao?
Ma Đồng hơi nhướn mày, bất ngờ nói.
Cô ta rất ít khi xuất hiện, chỉ xuất hiện khi có chuyện gì đó rất lớn.
Trên cơ bản người nhìn thấy cô ta, đều nghe theo sự sắp xếp của cô ta, vậy mà Mạc Phàm không có quá nhiều phản ứng.
- Còn tạm, đối với những người khác là đủ rồi, nhưng ta thì không.
Mạc Phàm cười khẽ, nói với vẻ hờ hững.
- Nếu không còn chuyện gì khác, bọn ta đi đây.
Mạc Phàm lại nói tiếp.
Chuyện Ma Đồng nói hắn biết, chuyện lời tiên đoán của Ma Đồng, hắn cũng biết.
Nhưng với hắn mà nói không tính là gì, cho dù thế nào, hắn đều sẽ ra ngoài.
- Như vậy không hay lắm đâu?
Minh Liệt âm dương quái khí nói.
Mình Mạc Phàm thì không sao, nhưng nếu liên lụy tới Hồng Liên Nhất Tộc thì không được hay lắm.
Thông thường, những chuyện mà Ma Đồng nói, không chỉ liên quan tới một người, rất có khả năng liên quan tới cả Hồng Liên Nhất Tộc.
Mạc Phàm nhíu mày, liếc mắt nhìn Minh Liệt một cái.
- Ngươi không muốn ta rời khỏi địa ngục Hồng Liên sao?
Minh Liệt này, mới bị hắn giáo huấn một phen, vậy mà chưa từ bỏ ý định.
- Hoàng tử hiểu lầm rồi, đương nhiên là ta hi vọng hoàng tử tự do, nhưng mà Ma Đồng đã nói rồi, ta cảm thấy hoàng tử nên nghe theo, lan đến gần nhất mạch bọn ta thì không có vấn đề gì, lan đến tộc khác thì không hay lắm đâu.
Minh Liệt ra vẻ là người tốt nói.
- Nếu suy nghĩ xuất phát từ chuyện này, có lẽ hoàng tử sẽ không khởi xướng hoàng trục đúng không?
Minh Liệt cười nói.
- Minh Liệt, ngươi quá vô liêm sỉ rồi, muốn nhân cơ hội trả thù hoàng tử cứ việc nói thẳng.
Minh Sơn nhíu mày, tức giận nói.
Mạc Phàm vừa mới xem như đè ép Minh Liệt, vậy mà Minh Liệt còn nhân cơ hội đối phó Mạc Phàm.
- Minh Sơn, ngươi nói như vậy không đúng rồi, nhất mã quy nhất mã, nếu hoàng tử vì câu nói này mà muốn ở lại cử hành hoàng trục, bọn ta không có biện pháp chỉ có thể tham gia, nhưng hoàng tử vội vàng rời đi như vậy, không phải là có mục đích khác, hay là nói thân phận của hoàng tử không thể ở lâu địa ngục Hồng Liên đúng không?
Minh Liệt cười nói.
Ông ta vốn tới vì truyền thừa trên người Mạc Phàm, nhưng không chỉ không thành công, còn cúi đầu trước Mạc Phàm, hiện giờ Ma Đồng tới đây, cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua?
Vừa rồi Mạc Phàm nhắc tới hoàng trục, có lẽ lần này sẽ không nhắc tới.
- Ngươi muốn biết ta rời khỏi địa ngục Hồng Liên sẽ xảy ra chuyện gì không, Minh Liệt?
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, hỏi.
- Hoàng tử biết sao?
Minh Liệt khẽ nâng mí mắt, tò mò hỏi.
- Không ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng ta có thể đoán một phen.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Vậy hoàng tử đoán thử xem, nếu không gây tai họa cho tám mạch khác của Hồng Liên Nhất Tộc, hoàng tử có thể mang tiên tử kia tự do rời đi.
Minh Liệt cười nói.
Chuyện Ma Đồng nói, chắc chắn có liên quan tới cả Hồng Liên Nhất Tộc, cho dù Mạc Phàm đoán được cũng không có vấn đề gì.
Mạc Phàm không để ý tới Minh Liệt, nhìn về phía Ma Đồng cách đó không xa.
- Chuyện ngươi muốn nói liên quan tới ta và Hàn Nguyệt tiên tử đúng không?
- Những lời này tương đương chưa nói, hai người không thể rời khỏi địa ngục Hồng Liên, tất nhiên là liên quan tới hai người.
Ma Đồng cười mỉa nói.
- Có liên quan tới Thần Nông Tông và Thái Thượng Cung.
Mạc Phàm không tức giận, nói tiếp.
- Không sai.
Trong mắt Ma Đồng lộ một chút dị sắc, gật đầu.Những lời Mạc Phàm vừa nói vô dụng, hiện giờ nói trúng đích.
- Hồng Liên Nhất Tộc là biện pháp giải quyết, vì vậy Hồng Liên Nhất Tộc cũng gặp kiếp nạn, giữ ta lại, có thể khiến địa ngục Hồng Liên không trở thành biện pháp giải quyết, giữ lại Hàn Nguyệt, có thể uy hiếp Thái Thượng Cung, đúng không?
Mạc Phàm hỏi tiếp.
Kiếp trước lần đầu tiên hắn tiến vào địa ngục Hồng Liên, là một trăm năm sau khi hắn tiến vào Tu Chân giới.
Lúc hắn rời đi lần đầu, cũng gặp Ma Đồng, Ma Đồng cũng nói y hệt.
Hắn không để ở trong lòng, sau này xảy ra chuyện kia.
Hiện giờ Ma Đồng ở đây, cũng chỉ có thể nói chuyện kia.
- Ngươi thú vị hơn bọn họ một chút, chuyện này nói không sai.
Ma Đồng lại gật đầu.
- Nếu đều đúng, vậy ta đoán một chuyện cuối cùng, Hồng Liên Nhất Tộc bị ảnh hưởng một mạch, đó chính là nhất mạch của tứ trưởng lão, những mạch khác đều không gặp phiền phức, ta nói không sai đúng không?
Mạc Phàm nói với vẻ hờ hững.
- Ngươi biết nhiều thật, phải.
Vẻ mặt Ma Đồng thay đổi nhìn Mạc Phàm, nói.
Bên cạnh, tươi cười trên mặt Minh Liệt lập tức cứng đờ.