Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 960# 1




 

 

 

Chương: Chạm Tay Có Thể Bỏng
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Mạc Phàm có thể chữa trị võ đạo cho Vô Địch cũng vô dụng, muốn ở lại Thần Nông Tông, nhất định phải có người chống đỡ được Quân Mạc Tà mới được, đây là điểm mấu chốt của ông ta.

- Vô Huyền sư huynh, ngươi như vậy không phải ép buộc sao?

Vô Địch nhíu mày nói.

Ông không biết Mạc Phàm thật sự có thể giúp ông chữa được võ đạo hay không, nhưng giúp ông chữa trị võ đạo là chuyện rất khó lường.

Vô Huyền bảo Mạc Phàm tăng võ đạo của ông lên tới cấp bậc Quân Mạc Tà, nếu võ đạo dễ đề thăng như vậy, võ đạo đã không đáng giá, đây vốn là chuyện không thể.

- Ép buộc?

Vô Huyền nhíu mày, lắc đầu.

- Nếu ta không làm khó cậu ta, sẽ khiến Thần Nông Tông rơi vào vạn kiếp bất phục, một bên là một đệ tử thiên tài, một bên là mấy chục vạn đệ tử của Thần Nông Tông, ngươi sẽ chọn thế nào, Vô Địch?

Sắc mặt Vô Địch khó coi, mắt đảo liên tục lộ ra vẻ do dự.

- Các ngươi sẽ chọn thế nào, các ngươi chọn Bất Tử sao?

Vô Huyền nhìn về phía những người đang ngồi.

Ánh mắt ông ta tới chỗ nào, mọi người đều lộ ra vẻ khó xử, sau đó lắc đầu bất đắc dĩ.

Nếu là như vậy, chỉ có thể chọn Thần Nông Tông, dù sao Mạc Phàm chỉ có một, không thể vì Mạc Phàm từ bỏ nhiều đệ tử vô tội của Thần Nông Tông như vậy.

Vô Tàng thấy nhiều người lắc đầu như vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm như nhìn một bảo tàng sắp tới tay.

Ngoại trừ Vô Cực, Vô Địch và Vô Ngần, không ai đứng về phía Mạc Phàm, Mạc Phàm bị trục xuất khỏi sư môn là chuyện gần như chắc chắn.

Mạc Phàm đắc tội nhiều người như vậy, không có Thần Nông Tông bọn họ bảo vệ, sẽ giống như ô quy không xác, có khả năng chết bất cứ lúc nào, đến lúc đó ông ta hơi cho Mạc Phàm chút ưu đãi, bí mật nói không rõ trên người Mạc Phàm sẽ là của ông ta.

Người khác không biết, ông ta đã nghe ngóng rõ ràng, đám Vọng Cơ dựa vào tin tức Mạc Phàm cho, vào động Dương Thiên Cung.

Nếu Mạc Phàm biết động Dương Thiên Cung, chắc chắn còn biết những chuyện khác.

Một khi ông ta khống chế Mạc Phàm, những thứ này đều là của ông ta.

- Hình như phần lớn mọi người không có ý kiến, Vô Cực sư đệ, ngươi cảm thấy thế nào?

Vô Huyền nhìn lướt qua mọi người xong, lập tức nhìn về phía Vô Cực.

Vô Cực liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, đôi mắt thâm thúy giống như giếng cổ, không có một chút gợn sóng.

- Nếu đa số mọi người không có ý kiến, vậy ta thân là chưởng môn, cũng không có ý kiến.

- Hửm?

Vô Cực mới mở miệng, vẻ mặt không ít người khiếp sợ.

Tuy Vô Huyền là đại sư huynh, nhưng không phải chưởng môn, Vô Cực thân là chưởng môn hoàn toàn có thể nỗ lực chống lại đám đông, giữ Mạc Phàm.

Nhưng mà…

- Vô Cực sư huynh, có phải huynh uống nhầm thuốc rồi không, huynh biết huynh đang nói gì không?

Vô Địch sửng sốt, lập tức kêu lên.

Mạc Phàm là đồ đệ của Vô Cực, vậy mà Vô Cực không nói chuyện thay Mạc Phàm.

Vô Cực không có ý kiến, Mạc Phàm thật sự phải rời khỏi Thần Nông Tông rồi.

Vô Huyền lộ ra chút bất ngờ, lông mày lập tức nhíu lại.

- Vô Địch, ta dạy ngươi nói chuyện với chưởng môn như thế à?

Ông ta thật sự không ngờ, vậy mà Vô Cực lại làm thế.

Nhưng nghĩ xong ông ta thoải mái hơn.

Vô Địch bị phế, Vô Phong đến Thiên Tâm Cung một chuyến với Mạc Phàm, tuy chủ mưu là Mạc Phàm, ông cũng thành cái gai trong mắt Thiên Tâm Cung, ba đại cao thủ của Thần Nông Tông hiện giờ chỉ còn lại mình Vô Cực, Vô Cực không cúi đầu cũng không được.

Sắc mặt Vô Địch khó coi, không nói gì nữa, nhưng trong mắt đều là phẫn nộ.

Lúc trước Vô Cực luôn nói với ông, đừng xen vào chuyện của Mạc Phàm, toàn bộ đều do bọn họ xử lý, hiện giờ Vô Cực lại muốn đuổi Mạc Phàm khỏi Thần Nông Tông.

- Vô Địch sư đệ, đừng sốt ruột, đợi ta nói hết đã.

Vô Cực không tức giận, lạnh nhạt nói.

Nghe thấy những lời này của Vô Cực, tươi cười trên mặt Vô Huyền cứng đờ, lông mày nhíu lại.

- Vô Cực sư đệ, những lời này của ngươi là có ý gì?

- Dựa theo ý của Vô Huyền sư huynh và các sư đệ sư muội khác, ta có thể đuổi đệ tử của ta khỏi Thần Nông Tông, nhưng mà trước đó, ta phải tìm một nơi có thể nhận đệ tử của ta, Vô Huyền sư huynh không có ý kiến đúng không?

Vô Cực cười khẽ hỏi.

Vô Tàng khẽ nâng mí mắt, trong mắt lộ ra không vui.

- Vô Cực sư huynh, chuyện này không được tốt lắm đâu, ngươi tìm nơi trú thân cho cậu ta, nếu nhà đó không bảo vệ được tiểu tử này, như vậy sẽ hại bọn họ, nếu có thể bảo vệ, Quân Mạc Tà và Thiên Tâm Cung không có biện pháp tìm tiểu tử kia gây phiền phức, sau này chắc chắn vẫn tìm Thần Nông Tông chúng ta gây phiền phức.

- Vô Tàng sư đệ, theo ý của ngươi, chúng ta nên làm gì?

Vô Cực dời mắt nhìn Vô Tàng, hỏi.

- Rất đơn giản, trục xuất khỏi sư môn, để cậu ta tự sinh tự diệt.

Vô Tàng cười nham hiểm, nói.

Chỉ khi Mạc Phàm cùng đường, ông ta mới có cơ hội nhận Mạc Phàm dưới trướng, đạt được càng nhiều bí mật trên người Mạc Phàm.

- Ta có đề nghị càng tốt hơn, không bằng đưa tiểu tử này cho Quân Mạc Tà hoặc Thiên Tâm Cung, như vậy Thần Nông Tông chúng ta sẽ sạch sẽ, không có một chút phiền phức nào.

Vô Địch hừ lạnh một tiếng, nói.

- Vô Địch, nhiệm vụ đứng đầu của đệ tử Thần Nông Tông chúng ta là tế thế cứu người, đây là những lời một đệ tử của Thần Nông Tông có thể nói ra sao?

Vô Tàng nhíu mày, chất vấn.

- Tế thế cứu người?

Vô Địch lắc đầu, cười khinh bỉ.

- Vô Tàng, lá gan ngươi to thật, còn nói mấy chữ tế thế cứu người, nên cứu ngươi trước đi, ta cảm thấy ngươi bị bệnh không nhẹ.

Mấy chữ này, vậy mà từ miệng Vô Tàng ra.

Đưa Mạc Phàm cho Thiên Tâm Cung, cùng lắm là đưa vào miệng cọp, để Mạc Phàm tự sinh tự diệt, là ném Mạc Phàm vào bầy sói.

Vô Tàng tàn nhẫn hơn ông rất nhiều, còn không biết xấu hổ nói ông không phải đệ tử của Thần Nông Tông.

- Vô Địch, bây giờ ngươi nói chuyện tốt nhất là nên chú ý một chút.

Vô Tàng nhíu mày, tức giận nói.

ầ ồ ể ếVô Địch còn tưởng mình là Vô Địch vô địch võ đạo như trước đây sao, hiện giờ chỉ cần ông ta nguyện ý, ông ta phái đồ đệ cũng có thể giết Vô Địch.

- Sao thế, ngươi còn có thể ra tay với ta sao?

Vô Địch cười lạnh lùng, nói.

Vô Tàng còn chưa mở miệng, đã bị Vô Huyền quát bảo im.

- Hai ngươi đủ rồi đó, còn cảm thấy Thần Nông Tông chúng ta chưa đủ loạn sao?

Vô Tàng lạnh lùng liếc Vô Địch một cái, không nói gì nữa.

Mọi người lại nhìn về phía Vô Cực trên đài cao.

- Để Bất Tử tự sinh tự diệt, đây không phải phong cách làm việc của Thần Nông Tông chúng ta, giao Bất Tử cho Thiên Tâm Cung hoặc Quân Mạc Tà cũng không có khả năng, dù sao Bất Tử cũng là đệ tử của Thần Nông Tông chúng ta, nhưng nếu không ai đồng ý nhận Mạc Phàm, thì trục xuất Mạc Phàm khỏi Thần Nông Tông, Vô Tàng sư đệ có ý kiến hay không?

Vô Cực hỏi.

- Tiểu tử này là đệ tử của Vô Cực sư huynh, Vô Cực sư huynh xử lý thế nào, ta cũng không có ý kiến.

Vô Tàng cười lạnh lùng nói.

Mạc Phàm hiện giờ, chỉ cần đối phương biết Mạc Phàm đắc tội ai, cho dù là đại tông môn, cũng không dám nhận.

Vô Cực làm vậy, không khác gì tìm lý do đuổi Mạc Phàm đi.

- Tiểu Phàm, con có ý kiến không?

Vô Cực nhìn thoáng qua Mạc Phàm, nói.

- Toàn bộ nghe sư phụ.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Rất tốt.

Vô Cực gật đầu, lấy mấy Thông Tấn Phù ra.