Chương: Mộ Dung Phi Nguyệt
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
- Hửm?
Ngọc Triển Đường và Long Hữu nghe thấy giọng nói này, đều nhíu mày lại, nhìn về phía người nói.
Chỉ thấy Mạc Phàm mặc đồ trắng đi đến.
- Tiểu tử này là ai, sao trước đây chưa từng gặp?
Long Hữu hỏi.
Lần này người tới tham dự yến hội là người theo đuổi Mộ Dung Phi Nguyệt, bọn họ đều nghe ngóng rõ ràng, hẳn là không có người này.
- Không biết, hẳn là người của Thần Nông Tông phái tới đưa lễ vật?
Ngọc Triển Đường nhíu mày nói.
Vô Cực đạo nhân tông chủ của Thần Nông Tông là người của Mộ Dung gi, tiệc sinh nhật của Phi Nguyệt, có người của Thần Nông Tông tới chúc mừng là chuyện bình thường.
- Có khả năng.
Bạch Khởi nhướn mày, đôi mắt đại phóng hào quang, giống như nhìn thấy cứu tinh.
- Tiểu Phàm, sao ngươi trở lại rồi, sao không ở với vợ ngươi thêm một thời gian nữa?
Bạch Khởi đi qua, hơi bất ngờ nói.
Trước khi bọn họ tách ra, Mạc Phàm từng nói với anh ta, trở về Địa Cầu bọn họ sẽ kết hôn, sau đó trong vòng một năm sẽ không về Tu Chân giới.
Lúc này mới hơn một tháng, Mạc Phàm liền trở lại, không chỉ diệt 10 vạn yêu tộc ở lối vào, còn đến Tụ Cửu Thành.
Mạc Phàm không giải thích, vươn tay có Thiên Tâm Ấn ra.
- Thiên Tâm Ấn, sao trên người ngươi lại có thứ này?
Bạch Khởi nhíu mày nói.
Sao anh ta có thể không biết Thiên Tâm Ấn, Thiên Tâm Cung từng tới tìm nữ nhân Bạch gia bọn họ, nhưng dựa vào thực lực của Bạch gia, vẫn bị ngăn lại.
Cuối cùng Bạch gia giúp Thiên Tâm Cung làm vài việc, lúc này mới bình ổn chuyện này.
Chuyện này đủ để chứng minh, Thiên Tâm Ấn rất phiền phức.
- Chuyện này nói ra dài lắm, lát nữa sẽ nói với ngươi, nói cho ngươi biết.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Hắn vốn tới bái phỏng Mộ Dung lão gia tử, thật không ngờ gặp được Bạch Khởi ở đây, còn muốn lấy mắt làm quà tặng nữa.
Bạch Khởi sợ vợ hắn có biết, nhưng thật không ngờ Bạch Khởi vì vợ mà chỉ số thông minh giảm tới mức này, không giống sát thần kiếp trước chút nào.
- Đúng lúc ta cũng không rảnh nghe ngươi nói nhiều như vậy, giúp ta một việc trước, lát nữa ta giúp ngươi giải quyết chuyện Thiên Tâm Cung.
Vẻ mặt Bạch Khởi nghiêm túc nói.
- Giúp ngươi chuyện gì, giúp ngươi lấy đôi mắt sao, chuyện này ta am hiểu lắm.
Mạc Phàm hờ hững nói.
- Cho ta mượn dùng trận binh của ngươi, đợi ta cưới được Phi Nguyệt, tiên khí của Bạch gia ta tùy ngươi chọn.
Bạch Khởi cũng không tức giận, mặt dày mày dạn nói.
Mạc Phàm dùng trận binh bên trong là tám kiện bảo cụ ở Đại Bỉ, Ngọc Triển Đường chỉ có bốn kiện, nếu có thể tặng Bát Phi của Mạc Phàm cho Phi Nguyệt, anh ta nắm chắc cao hơn nhiều.
- Yên tâm đi, hôm nay có ta ở đây, ta thu phục giúp ngươi.
Mạc Phàm cười nhạt một tiếng, nói.
Kiếp trước, Bạch Khởi vì cưới được Phi Nguyệt gặp không ít phiền phức.
Có một khoảng thời gian, thậm chí còn đoạn tuyệt với Bạch gia và Mộ Dung gia.
Tuy vẫn ở Bạch gia, nhưng chỉ có thể làm sát thủ duy trì cuộc sống.
Mãi đến khi anh ta ở đại chiến Thần Ma, liếc mắt một cái giết 10 vạn Ma Tộc, lúc này mới có quan hệ tốt với Bạch gia và Mộ Dung gia.
Kiếp trước lúc hắn gặp Bạch Khởi, đúng là lúc Bạch Khởi khó khăn nhất, chữa trị mắt cho Mộ Dung Phi Nguyệt, lúc này hai người mới kết trái gắn bó như keo sơn.
Cả đời này, Bạch Khởi gặp hắn, hắn sẽ không để chuyện này xảy ra.
- Ngươi thu phục giúp ta sao?
Bạch Khởi đánh giá Mạc Phàm từ trên xuống dưới, vẻ mặt không tin.
Tuy gần đây thanh danh của Mạc Phàm càng ngày càng lên cao, nhưng tu vi không bằng anh ta, bối phận cũng như anh ta.
Nếu sư phụ của Mạc Phàm tới, thì còn dễ nói, Mộ Dung lão gia tử là đệ tử cùng tộc với sư phụ Mạc Phàm, chắc chắn sẽ nể mặt, Mạc Phàm ra mặt, thì có thể làm gì?
- Ngươi chắc chắn chứ, Bạch gia đã phái tới một con hàng hố người rồi, ngươi đừng lừa ta nữa chứ?
Bạch Khởi lo sợ bất an nói.
Trước đây Bạch gia và Mộ Dung gia có chút ngăn cách, đến bây giờ còn chưa cởi bỏ, cho nên Bạch gia không ủng hộ hắn cưới Phi Nguyệt, nhưng mỗi lần anh ta nhìn thấy Phi Nguyệt đều có cảm giác không thể từ bỏ cô…
- Ngươi cầm thứ này trước, nếu ta không được, đến lúc đó tự ngươi cầm Bát Phi đưa cho Mộ Dung sư muội đi.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, lấy Bát Phi ra đưa cho Bạch Khởi.
Chỉ là Bát Phi mà thôi, nếu có thể khiến Bạch Khởi cưới được Mộ Dung Phi Nguyệt, tặng cũng không sao.
Nhưng hắn có đồ càng tốt hơn làm sính lễ.
- Thứ này?
Bạch Khởi nhìn Bát Phi trên tay, hơi sửng sốt.
Anh ta và Mạc Phàm chỉ gặp mặt ba lần, Mạc Phàm giúp anh ta còn nhiều hơn anh ta giúp Mạc Phàm, vốn là cứu Bạch Tiểu Thiên, lại luyện chế Thần Đồng Tử Ngọc Dịch giúp anh ta, hiện giờ lại đưa Bát Phi cho anh ta, kế kiếp còn không biết Mạc Phàm sắp làm gì.
Bạch gia cho anh ta, không có thứ nào hơn Mạc Phàm.
Anh ta còn chưa kịp nói gì thêm, Mạc Phàm đã đi về phía sảnh chính.
- Mạc Phàm đệ tử Vô Cực Phong của Thần Nông Tông, tiến đến bái phỏng!
Hai tay Mạc Phàm ôm quyền, cung kính nói với sảnh chính.
Mộ Dung lão gia tử là tộc đệ của sư phụ hắn, tất nhiên cũng là sư thúc của hắn rồi.
Giọng nói không to, nhưng truyền vào tai tất cả mọi người.
Không ít người nhướn mày, cùng nhìn về phía Mạc Phàm.
- Mạc Phàm?
Thanh danh gần đây của Mạc Phàm, ít có ai không biết.
Đại Bỉ, Ngạo Nhật Thập Tử, ba ngày trước còn dùng tu vi Nguyên Anh kỳ thi triển Y Đạo Thuật, giết 11 vạn yêu tộc của Cửu Trọng, bảo vệ một cửa vào vô cùng quan trọng.
Tuy tin cuối cùng chưa lan truyền ra nhiều, nhưng đã đến tai nhân vật thượng tầng bọn họ.
Trong sảnh chính, trên ghế chủ tọa, một nam tử tóc hoa râm mang theo một cô gái xinh như hoa, vốn đang bận rộn chào hỏi khách khứa, nghe thấy giọng Mạc Phàm, vẻ mặt lập tức thay đổi đi về phía cửa sảnh chính.
Lão giả này không phải ai khác, đúng là Mộ Dung Bác gia chủ của Mộ Dung gia.
Cô gái bên cạnh ông ta, đúng là Mộ Dung Phi Nguyệt vợ tương lai của Bạch Khởi.
- Mau đứng dậy, Tiểu Phàm, người nhà cả, không cần phải khách sáo như thế.
Mộ Dung Bác liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, cười nói.
- Tạ sư thúc, Tiểu Phàm tới vội, không chuẩn bị thứ gì tốt cho sư muội, đây là Ngọc Thanh Đan được Tiểu Phàm luyện chế tháng trước, có tổng cộng sáu viên, mong Phi Nguyệt sư muội không ghét bỏ.
Mạc Phàm chậm rãi đứng dậy, lấy một hộp ngọc chứa Ngọc Thanh Đan ra nói.
Kiếp trước mắt Mộ Dung Phi Nguyệt bị thương vì trúng một loại kỳ độc, tuy hắn chữa trị cho mắt Mộ Dung Phi Nguyệt, nhưng di chứng để lại trên người cô cả đời.
Nếu lúc ấy có Ngọc Thanh Đan, có thể trực tiếp giải trừ.
Hắn không biết Mộ Dung Phi Nguyệt có gặp phải kiếp số kiếp trước hay không, nhưng đưa thứ này lo trước khỏi họa.
- Nếu có người ghét bỏ Ngọc Thanh Đan, vậy chắc chắn không biết gì về Ngọc Thanh Đan, Phi Nguyệt còn không mau tạ ơn Mạc sư huynh.
Mộ Dung Bác cười to, hài lòng nói.
- Đa tạ Tiểu Phàm sư huynh, lần sau nhớ đưa đồ tốt hơn nhé, đan dược thì không cần đâu, ta không thích uống thuốc, khi nào huynh không cần trận binh có thể suy xét tặng cho ta, ta không ngại đâu.
Mộ Dung Phi Nguyệt đi tới bên cạnh Mạc Phàm, không chút khách sáo cầm hộp ngọc nói.
- Phi Nguyệt, làm càn, có ai nói chuyện với sư huynh như con không?
Mộ Dung Bác quát lớn.Mộ Dung Phi Nguyệt lè lưỡi với Mạc Phàm, lùi trở về.
Mạc Phàm cười bất đắc dĩ, hiện giờ Bát Phi của hắn ở trong tay Bạch Khởi, lại được Mộ Dung Phi Nguyệt nhìn trúng, xem ra hắn không thể lấy lại Bát Phi rồi.
Cách đó không xa, Bạch Khởi cất Bát Phi đi, vẻ mặt đánh chết cũng không trả.
- Đúng rồi, sư thúc, lần này con tới ngoại trừ thăm người, còn có một việc.
Mạc Phàm không để ở trong lòng, nói.