Chương: Chịu Đòn Nhận Tội
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Trước cửa địa ngục biến mất.
Mạc Phàm mang theo Trương Thiên Bảo, hạ xuống trước mặt đám Ngao Thiên.
Hắn nhìn thoáng qua đám Nạp Lan Trường Phong còn chưa rời đi, nhíu mày.
- Ngươi còn chuyện gì không?
- Mạc tiên sinh, lần này ta thật sự biết sai rồi, về chuyện linh khí của thế lực tiền triều còn có đường sống dịu đi không?
Biểu cảm của Nạp Lan Trường Phong hèn hạ đê tiện, nói.
Ông ta cứ trở về như vậy, chuyến này tới hưng sư vấn tội thật sự là tiền mất tật mang.
Lúc này Mạc Phàm mới giải quyết ba cánh cửa, tâm tình rất tốt, nói không chừng còn có đường sống.
- Chỉ cần Mạc tiên sinh nguyện ý, sau này thế lực tiền triều bọn ta, sẽ là thế lực của Mạc tiên sinh.
Nạp Lan Trường Phong lại nói tiếp.
Bọn họ vốn là tu sĩ tiền triều thống nhất ngự hạ, sáng tinh mơ đã mất, cũng tới lúc tìm một chủ tử khác làm chỗ dựa rồi.
Mạc Phàm mạnh như vậy, nếu như bọn họ dựa vào Mạc Phàm, không chỉ là thế lực dưới một người trên vạn người, sau này chắc chắn tiền đồ vô lượng.
Phải biết rằng, Mạc Phàm có thể tùy tiện tìm người tới giúp đỡ, ở trên Thượng giới cũng không tệ.
- Ngươi còn lời khác muốn nói không?
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, hỏi.
- Mong Mạc tiên sinh chấp thuận bọn ta cống hiến sức lực cho ngươi.
Nạp Lan Trường Phong bái lạy Mạc Phàm nói.
Phía sau ông ta, mấy thế lực tiền triều quỳ xuống.
Mạc Phàm lắc đầu cười, đến giờ này rồi, mà Nạp Lan Trường Phong còn có tính toán này.
Lúc Nạp Lan Trường Phong tới, hắn đều không có ý nhận thế lực tiền triều.
Thế lực như vậy, vốn không đáng nhắc tới ở trong mắt hắn.
Cho dù là hắn hiện giờ, một câu tùy tiện, có thể triệu tập vô số Nguyên Anh đỉnh phong ở Tu Chân giới tới thủ hộ Mạc gia.
Lúc này Nạp Lan Trường Phong muốn phụng dưỡng hắn làm chủ, nghĩ hay quá nhỉ.
- Các ngươi có thể rời đi.
Mạc Phàm vung tay lên, đám Nạp Lan Trường Phong trực tiếp biến mất không thấy.
Làm xong những chuyện này, hắn nhìn về phía đám Hiên Viên Vô Kỳ.
- Người nào phóng cửa địa ngục ra, các ngươi điều tra ra rồi đúng không?
Mạc Phàm hỏi.
Cửa địa ngục đã thu phục, tuy Vọng Cơ sư huynh lựa chọn ở bên trong, nhưng chuyện này coi như chấm dứt.
Kế tiếp, chỉ còn lại những người phóng cửa địa ngục tới Hoa Hạ.
Trước khi hắn rời khỏi Địa Cầu, cũng không đuổi tận giết tuyệt những người này, chỉ bắt bọn họ giao thiên tài địa bảo ra.
Hắn rời đi chưa được bao lâu, đám người này lại bắt đầu ra tay với người Mạc gia.
Nếu lại tha cho bọn họ, lần sau hắn rời khỏi Địa Cầu, không biết sẽ gây ra nhiễu loạn gì.
Cửa địa ngục xuất hiện lâu như vậy, Hiên Viên Vô Kỳ chắc chắn biết là ai làm.- Chuyện này đã sớm điều tra ra, sẽ ra tay với bọn họ sao?
Hiên Viên Vô Kỳ nói.
Một năm này, bọn họ luôn bận rộn đối phó cửa địa ngục, nhưng người nào làm vẫn biết.
Không chỉ như vậy, bọn họ còn sắp xếp sát thủ vào xung quanh đám người này.
Một khi cửa địa ngục diệt Hoa Hạ, những người này cũng phải chết.
- Phái một đám người qua đó, phàm là người tham dự vào chuyện này, không để một ai sống sót.
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên sắc bén, nói.
Cửa địa ngục xuất hiện, tạo thành ảnh hưởng lớn đối với nhiều thành phố, thù này không báo thì có lỗi với người bị hại.
- Ừm, nếu không đủ nhân thủ, người Mạc gia cũng có thể mặc ngươi sai bảo.
Mạc Phàm lại nói tiếp.
- Dạ, Mạc tiên sinh, không đủ…
Hiên Viên Vô Kỳ gật đầu, lập tức lộ ra vẻ xoắn xuýt.
- Có vấn đề gì sao?
- Xử lý xong những người đó cũng không sao, nhưng đám thế lực tiền triều, thật sự phải làm tới nước này sao?
Hiên Viên Vô Kỳ lo lắng nói.
Thực lực của đám Nạp Lan Trường Phong không thể khinh thường, hiện giờ không có linh khí cung ứng, cho nên linh khí đều phải dùng công lao và thiên tài địa bảo đổi, Mạc Phàm ở đây, trái lại không cần lo lắng bọn họ quấy rối.
Một khi Mạc Phàm rời đi, đám người này chắc chắn không từ bỏ ý đồ.
Nếu có thể, khôi phục linh khí cho bọn họ, mọi người bình an vô sự, cũng là lựa chọn không tệ, tốt hơn là làm tới bước Mạc Phàm.
- Ngươi cảm thấy khôi phục linh khí cho bọn họ, bọn họ sẽ thành thật ở Khoái Hoạt Lâm sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười mỉa nói.
- Bọn họ đã thành thật gần 100 năm, hẳn là không làm gì đâu?
Hiên Viên Vô Kỳ nói.
- Trước kia sẽ không, nhưng sau này thì sao?
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Trước kia các quốc gia đều có cường giả tọa trấn, bọn họ không cần phải mời thế lực tiền triều.
Nhưng cường giả các quốc gia gần như bị hắn chém giết, còn lại sẽ gặp một đợt chém giết mới.
Sau này sẽ hình thành một cục diện mới, mình Hoa Hạ độc cường.
Những thế lực này vì có thể đạt được thắng lợi trong cuộc tranh đấu kế tiếp, chắc chắn sẽ bám lấy cao thủ Hoa Hạ, thế lực tiền triều không thể nghi ngờ là lựa chọn đầu tiên.
Thế lực tiền triều ở Hoa Hạ cũng chẳng thích, bọn họ đâu chỉ cần khôi phục linh khí cho bọn họ, chỉ cần đối phương cho bọn họ nhiều chỗ tốt hơn, bọn họ sẽ quay đầu về phía thế lực ngoại quốc.
Cho nên cho dù đối đãi thế lực tiền triều thế nào, với tính cách của Nạp Lan Trường Phong, chắc chắn sẽ đứng về phía càng có lợi hơn.
- Mạc tiên sinh nói rất đúng.
Hiên Viên Vô Kỳ nghĩ một lát, vội vàng gật đầu.
- Cứ kệ bọn họ đi, nguyện ý làm việc giúp Hoa Hạ thì nhận lấy, không muốn ở lại cũng không sao, không đối nghịch với Hoa Hạ thì thôi, nếu sau này những người này đứng đối diện Hoa Hạ, không cần phải lưu tình.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Nạp Lan Trường Phong cầm chìa khóa của tà ác chi môn, ông ta vốn nên lấy chìa khóa ra sớm một chút, đóng cửa đại môn lại, nhưng ông ta không làm như vậy trước khi đám Hiên Viên Vô Kỳ tự bạo.
Nếu hắn đoán không sai, Nạp Lan Trường Phong muốn đợi đám Hiên Viên Vô Kỳ tự bạo hết, mới đi đóng cửa địa ngục.
Như vậy ông ta không chỉ thành anh hùng đóng cửa địa ngục, cao thủ của tông môn ẩn thế, ngũ lão và Mạc gia bị diệt sạch, chỉ còn lại những tu sĩ của thế lực tiền triều, thế lực tiền triều không cần ẩn cư ở Khoái Hoạt Lâm, mà trở thành chưởng khống giả mới của Hoa Hạ.
Nhưng vì hắn trở về, mới khiến kế hoạch của Nạp Lan Trường Phong bị hủy.
Nếu không nể mặt ông ta là người Hoa Hạ, cũng không làm ra chuyện gì, hắn sẽ không để ông ta sống sót.
Người như vậy, tốt nhất là rời khỏi Hoa Hạ.
- Dạ, Mạc tiên sinh.
- Chuyện giải quyết đám người mở cửa địa ngục, ngươi đi làm đi, nếu có vấn đề gì, thì tìm ta bất cứ lúc nào.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Dạ.
Hiên Viên Vô Kỳ ôm quyền với Mạc Phàm, muốn rời đi.
Mạc Phàm nhíu mày, nhìn về phía Đông.
Phía Đông cách đó không xa, một quang tử đột nhiên sáng lên, một đạo quang bắn từ bên trong ra, hình thành một màn hình cách trên đầu đám Mạc Phàm không xa.
Bên trong màn hình, một nam tử râu quai nón bưng một ly rượu, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười đắc ý, đang dựa vào đài điều khiển.
Phía sau đài điều khiển, một chiến hạm hình con thuyền xuất hiện trên màn ảnh.
Bên trong chiến hạm, một số sinh vật như trùng tử đang đi tới đi lui.
Đồng thời, giọng nam tử râu quai nón vang lên.
- Mạc tiên sinh đúng không, các ngươi đang thảo luận nên giải quyết bọn ta thế nào à, không cần phiền phức như vậy, ta tới chịu đòn nhận tội, ngoài ra ta còn mang tới một tin tức, nói không chừng có thể lấy công chuộc tội, không biết Mạc tiên sinh có hứng thú nghe không.