Chương: Tụ Họp
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Những người này có lý do đứng về phía đối diện hắn, hắn không có một chút hứng thú, hắn chỉ muốn biết là chiến hay trùng hợp tới đây.
- Xem ra ngươi không muốn chịu thua cút ra khỏi Ma Vực, muốn tìm cái chết rồi.
Nam tử tóc bạc nhíu mày hỏi.
Bọn họ có mười mấy người, tập hợp hơn một phần ba người ở khu này.
Cho dù Mạc Phàm có thực lực tương đương với Long Ngạo Thiên, cũng không phải đối thủ của bọn họ.
- Các ngươi sao?
Mạc Phàm liếc mắt nhìn đám người một cái, lắc đầu cười.
- Muốn giết chết ta, còn kém xa.
- Vậy sao, vậy ta muốn xem lần này Thần Nông Tông tìm được nhân vật lợi hại gì, mà khẩu khí lớn như vậy.
Nam tử tóc bạc hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay được rút ra khỏi vỏ.
- Vô Tình!
Hai chữ vang lên, tại chỗ đã không có bóng dáng của nam tử tóc bạc.
Nhưng mà.
“Răng rắc!” Một đạo lôi vang lên trên trời quang, như một đạo điện quang bỗng nhiên từ trên trời hàng lâm, chém về phía đầu Mạc Phàm.
Chỉ trong chớp mắt, liền đến đỉnh đầu Mạc Phàm.
Trong điện quang, hai tay nam tử tóc bạc nắm trường kiếm, đâm về phía đỉnh đầu Mạc Phàm.
Nhanh như bôn lôi, mãnh như cuồng long.
Một kiếm này còn chưa đâm trúng đầu Mạc Phàm, không gian xung quanh và ma khí huyết sắc trong không gian đều vỡ toàn bộ.
Trường kiếm sắp đâm về phía Mạc Phàm.
Cơ thể Mạc Phàm hơi nghiêng, biến mất tại chỗ, trường kiếm của nam tử tóc bạc lập tức chém hụt, đâm vào chỗ Mạc Phàm vừa rồi.
“Rầm!” Một tiếng đinh tai nhức óc bùng nổ, ma thạch cứng rắn trên mặt đất có thể so với tinh hàn thiết lập tức nứt toác, hình thành một cái hố to với đường kính hơn mười mét.
Xung quanh đều là thiên tài của các tông môn, nhìn thấy một kiếm này của nm tử tóc bạc, cũng thổn thức.
Một kiếm như vậy, nếu đâm trúng đỉnh đầu của Mạc Phàm, kết quả thế nào có thể nghĩ được.
Nếu đổi thành bọn họ, kết cục cũng có thể tưởng tượng được.
- Chạy rất nhanh đó, nhìn xem ngươi có thể chạy thoát mấy lần.
Nam tử tóc bạc cười lạnh lùng, chậm rãi rút trường kiếm ra, để trường kiếm ở sau lưng, hào quang trên trường kiếm nhoáng lên một cái, lại đuổi giết Mạc Phàm lần nữa.
Đúng lúc này, giọng Mạc Phàm vang lên phía sau nam tử tóc bạc.
- Trốn, chỉ là kiếm của ngươi không đủ nhanh mà thôi, ăn một kiếm của ta đi.
Sắc mặt nam tử tóc bạc thay đổi, mồ hôi chảy từ trán anh ta xuống.
Tốc độ của Mạc Phàm cũng quá nhanh rồi, vừa rồi Mạc Phàm còn ở ngay trước mắt anh ta, hiện giờ đã quay về chỗ cũ.
Khi anh ta khiếp sợ, trường kiếm trong tay không chút do dự chém ngược về sau.
Phía sau nam tử tóc bạc, Mạc Phàm nắm Cửu Tinh trong tay, linh khí trút vào bên trong, chín ngôi sao trên Cửu Tinh sáng lên toàn bộ.Cửu Tinh xẹt qua một đạo đường cong hoàn mỹ trong không trung, giống như gió thu quét lá rụng chém về phía nam tử tóc bạc.
“Keng!” Cửu Tinh và trường kiếm của nam tử tóc bạc chạm nhau, điện quang lóe lên.
Nhưng chỉ trong phút chốc, chín ngôi sao trên Cửu Tinh lại đột nhiên sáng toàn bộ.
Quang mang của chín ngôi sao giống như ngôi sao nổ mạnh, nuốt hết điện quang trên trường kiếm của nam tử tóc bạc.
“Rầm!” Một tiếng thật lớn, nam tử tóc bạc kêu lên đau đớn, giống như sao băng bay về phía xa, mãi đến khi đụng vào một ngọn núi ở xa, lúc này mới dừng lại, không rõ sinh tử.
Đồng thời, trên bầu trời Xạ Nhật Sơn, trên quyển trục vĩ đại kia, phía dưới chữ “đông”, cái tên Tuyệt Tình của Vô Tình Kiếm Phái lập tức biến thành màu xám, bên cạnh xuất hiện con số 169.
Trên đài cao, sắc mặt một nam tử khó coi.
Bên trong Ma Vực phía đông, những người đó thấy Tuyệt Tình bị một kiếm của Mạc Phàm giải quyết, sắc mặt thay đổi.
Tuyệt Tình là người mạnh trong đám bọn họ, tuy chưa chắc lấy được vị trí top 5, nhưng trước 15 vẫn có thể, bị một kiếm của Mạc Phàm giải quyết như vậy, Mạc Phàm này có phần quá mạnh rồi.
Không ít người khẽ đảo mắt, lùi về sau theo bản năng.
Một kiếm của Mạc Phàm giải quyết Tuyệt Tình, thực lực có chút vượt tưởng tượng của bọn họ.
Bọn họ muốn giải quyết Mạc Phàm theo lời Long Ngạo Thiên nói, cũng cần phải lấy được thứ tự cao cho môn phái nhà mình trước hãy nói.
Giống như Tuyệt Tình, vốn có hi vọng ở trong danh sách 100, thậm chí là 50, hiện giờ nằm ngoài 100, trở về không chết cũng không có trái cây ngon để ăn.
Một kiếm của Mạc Phàm kết thúc, không quan tâm những người đó rời đi hoặc ở lại.
Ý niệm của hắn vừa động, một hư ảnh trên người hắn phóng lên trời, chỉ trong chớp mắt, liền biến thành cao trăm mét, giống như một cự thần nhìn cả Ma Vực phía Đông.
Xung quanh, những người bị thần hồn Mạc Phàm hiển hóa ra nhìn chăm chú, sắc mặt khó coi.
Mạc Phàm vẫn không để ý những người này, một câu truyền từ thần hồn của hắn ra.
- Muốn đấu với ta, cứ việc tới, đây là cơ hội duy nhất của các ngươi, ta sẽ ở đây đợi các ngươi, lần này không đến, nếu còn dám ra tay với ta, giết.
Những người này tuyệt đối không phải tất cả muốn tìm hắn gây phiền phức, thay vì để bọn họ tìm tới từng đợt, không bằng dẫn toàn bộ tới, sau đó một lưới bắt hết bọn họ.
Giọng nói không tính là quá vang dội, nhưng truyền khắp Ma Vực phía Đông.
Bên trong Ma Vực phía Đông, ngoại trừ người dự thi quanh Mạc Phàm, những người khác đều nhìn về phía Mạc Phàm đang ở.
- Tiểu tử này càn rỡ thật.
Một nữ tử đang đối phó Ma Tộc nhíu mày nói.
Cô ta còn chưa kịp đi tìm Mạc Phàm, vậy mà Mạc Phàm tự mình lộ ra hành tung.
Nếu đổi lại là cô ta, tuyệt đối không làm chuyện ngu ngốc như thế.
Lúc này, có thể nấp được bao lâu thì bấy lâu.
Mạc Phàm làm như vậy, rõ ràng là khiêu khích trắng trợn.
Nữ tử này nắm lấy một Ma Tộc, bàn tay trắng nõn dùng lực, cơ thể khổng lồ của Ma Tộc to hơn cô ta gấp mấy lần trực tiếp nứt vụn, chỉ để lại một thẻ gỗ rơi trên đất.
Cô ta nắm lấy thẻ gỗ kia, chạy về phía Mạc Phàm.
Ngoại trừ nữ tử này ra, lần lượt có những người khác tụ tập về chỗ Mạc Phàm.
Mạc Phàm có thể kêu hô với Long Ngạo Thiên, còn bị Long Ngạo Thiên coi là cái đinh trong mắt, thực lực tuyệt đối không kém, dù sao con kiến không lọt nổi mắt xanh của cự long, có thể lọt vào mắt cự long chỉ có cự long.
Hiện giờ Mạc Phàm đang tìm đường chết, giết hắn có thể ít đi một người trong top 5.
Trước người Mạc Phàm, những người này vốn muốn nhân cơ hội rời đi, nghe thấy lời Mạc Phàm nói thì lập tức dừng bước.
Mạc Phàm mạnh tới mấy, nếu bọn họ cùng ra tay, Mạc Phàm thập tử vô sinh, chỉ có một số người, có khả năng hao tổn dưới tay Mạc Phàm.
Nhưng Mạc Phàm lại muốn tuyên chiến với những người khác.
Tham ngộ gia tăng đều là thế hệ thiên tài, đều có kiêu ngạo của mình.
Mạc Phàm hung hãn như vậy, cho dù không phải toàn bộ đối phó Mạc Phàm, cũng hơn phân nửa, nhất là người kém một chút nhưng có hi vọng tiến vào top 5, Mạc Phàm là cơ hội của bọn họ.
Trong lúc này, người định rời đi ở lại, xung quanh không ngừng có người xuất hiện ở chỗ Mạc Phàm, thậm chí còn có một số Ma Tộc bị hấp dẫn tới.
Mỗi vùng Ma Vực không rộng, rất nhanh 50 người tham gia Đại Bỉ ở Ma Vực phía Đông, chỉ còn 36 người. Những người này không vội vàng ra tay, lượn vòng xung quanh Mạc Phàm, toàn bộ như hổ rình mồi nhìn về phía Mạc Phàm.