Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 868# 1




 

 

 

Chương: Đạo Thể
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Ở đây, không chỉ đám Võ Bá sửng sốt, nam tử của Thường Thanh Thiên cũng ngây ngẩn cả người.

Bắc Ly Thu Nguyệt là người đứng đầu Đại Bỉ lần này, cho dù không lấy được thứ nhất, top 10 cũng không thành vấn đề.

Lúc trước có mấy tu sĩ tham gia Đại Bỉ thấy cô ta quốc sắc thiên hương, liền có ý khinh bạc, kết quả bị Bắc Ly Thu Nguyệt phế đi hết, trong mấy người kia có đệ tử nằm trong top 10 tông môn trong Đại Bỉ.

Ngoài ra kiếm đạo của Bắc Ly Thu Nguyệt đã tới Nguyệt Luân.

Nhưng một kiếm như vậy, lại được Mạc Phàm đỡ bằng một tay.

Hơn nữa lòng bàn tay của Mạc Phàm chỉ có một chú ấn, không thấy bất luận linh khí dao động gì, dựa vào tay mà tới trình độ này, cơ thể khủng bố tới cỡ nào?

Cuối cùng anh ta cũng hiểu rõ vì sao Mạc Phàm có thể thương tổn được bọn họ, gần như không cần tốn nhiều sức, bản thân Mạc Phàm đã mạnh hơn bọn họ nhiều.

Thậm chí có thể nói, Nguyên Anh đỉnh phong bọn họ không cùng một tầng với Mạc Phàm.

Ngay cả Bắc Ly Thu Nguyệt cũng thay đổi sắc mặt, trong đôi mắt đều là không thể tin được.

Thực lực của Mạc Phàm tương đương với cô ta, đều là Nguyên Anh đỉnh phong.

Tuy cô ta không nhìn ra Mạc Phàm tu đạo gì, nhưng cô ta ôm kiếm mà sinh, trời sinh đã có kiếm đạo rất mạnh, kiếm đạo này cả Đại Bỉ cũng hiếm tìm được người so với cô ta.

- Tại sao có thể như vậy?

Bắc Ly Thu Nguyệt nghiến răng, phía sau trường kiếm này, chín tiểu nguyệt lượng xuất hiện trong tầm tay cô ta.

Nhưng không đợi chín tiểu nguyệt lượng bùng nổ ra.

- Có thể, Chân Võ Pháp Kiếm Nguyệt Luân của ngươi, vẫn chưa đủ là đối thủ của ta.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Cơ thể hắn trải qua thứ phủ và thứ tạng, đã không còn là Thần Thể tam cấp nữa, mà đến ngũ cấp rồi.

Thần Thể ngũ cấp có thể hóa thành bảo binh, Thần Thể tứ cấp là linh thể, mỗi một chỗ sống sót đều có thể hóa thành chính hắn lần nữa.

Thần Thể ngũ cấp là đạo thể, tương đương với đi lên võ đạo, kiếm đạo, pháp đạo, trên đạo thể sẽ xuất hiện đạo văn.

Những đạo văn này giống như thiên phú thần thông của chủng tộc, có thể phát huy ra uy lực như thần thông.

Dưới đạo thể, những lực lượng chưa nhập đạo đều không phải đối thủ của hắn.

Kiếm đạo của Bắc Ly Thu Nguyệt đã xem như có thể, nhưng chưa đủ thương tổn được hắn.

Ý niệm của hắn vừa động, ấn ký màu đen ở trong lòng bàn tay hắn sáng lên.

Bắc Ly Thu Nguyệt để trường kiếm cổ ngọc ở phía trước, cho dù là vặn vẹo bùng nổ ra đại nguyệt, hay là sinh thành tiểu nguyệt, toàn bộ đều như hải nạp bách xuyên tụ tập về trong lòng bàn tay Mạc Phàm.

Chỉ trong phút chốc, kiếm ý có thể bao trùm mười dặm biến mất không còn, giống như chưa từng xuất hiện.

Vẻ mặt Bắc Ly Thu Nguyệt sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần, lông mày cô ta nhíu chặt lại, một chữ “hỏa” không ngừng khởi động ở giữa lông mày cô ta.

Đệ tử của Thần Nông Tông đa số là chịu đánh, nhưng không phải đánh không động, mà là đánh không chết.

Bởi vì đệ tử của Thần Nông Tông được phái tham gia Đại Bỉ đều dùng Y Đạo Trận, dưới Y Đạo Trận, muốn giết một đệ tử của Thần Nông Tông là chuyện rất khó.

Bên này có khả năng khiến đệ tử của Thần Nông Tông bị thương gần chết, bên này đệ tử của Thần Nông Tông có khả năng lập tức hồi phục.

Mạc Phàm thì khác, Mạc Phàm khác với những người mà cô ta đánh.

Cô ta là đại tiểu thư của Chân Võ Tiên Cung, cao thủ kiếm đạo, là thiên tài hiếm có gần mấy trăm năm qua, thậm chí ngay cả Mạc Phàm đều không đánh được.

Chỉ là dựa vào cơ thể, nếu ở Đại Bỉ, Mạc Phàm có thể ngược cô ta thương tích đầy mình.

Mạc Phàm thắng Bắc Ly Thu Nguyệt, trên mặt không có một chút biểu cảm, xoay người đi về phía Tần Kiệt còn đang hôn mê.

Người của Đạo Môn và người đứng sau Thường Thanh Thiên phải lát nữa mới tới, lúc này hắn cho nam tử kia mười lá gan, nam tử kia cũng không dám sử dụng Nô Tâm Chú.

Nhân lúc này, giải Nô Tâm Chú trên người Tần Kiệt thì hơn.

Bỗng nhiên Tần Kiệt tới nơi này, hiện giờ hắn có không ít vấn đề muốn hỏi Tần Kiệt.

Hắn rời khỏi Địa Cầu sắp một năm, không biết Mạc gia có xảy ra chuyện gì không, mà Tần Kiệt lại vội vàng tới Tu Chân giới tìm hắn như thế.

Hắn mới quay người lại, sau lưng hắn cách không xa.

Bắc Ly Thu Nguyệt thấy mình bị khinh thường, trong đôi mắt lóe lên sắc bén.

Cô ta thua, còn thua rất thảm.

Nhưng một y tiên của Thần Nông Tông dám coi thường cô ta như vậy, đây là chuyện cô ta không thể chịu đựng được nhất.

- Tiểu tử, ta phải giết ngươi.

Bắc Ly Thu Nguyệt nắm chặt cổ kiếm bạch ngọc, nghiến răng nói.

Bóng dáng cô ta nhoáng lên một cái, cổ kiếm bạch ngọc trong tay giống như gặp được nguyệt hoa đâm về phía gáy Mạc Phàm.

Một kiếm này vừa đánh ra, xung quanh Mạc Phàm, một đám tiểu nguyệt nha cỡ nắm tay xuất hiện, khoảng chừng trên trăm cái.

Kiếm ý khiến lưng người ta phát lạnh lại xuất hiện.

Nguyệt nha lóe lên quang mang sắc bén, theo cổ kiếm bạch ngọc đâm về phía Mạc Phàm.

Chỉ trong chớp mắt đã tới gáy Mạc Phàm, chỉ cách chưa tới hai ngón tay.

Thấy một màn như vậy, Võ Bá và nam tử của Thường Thanh Niên kia hơi nhếch miệng, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Mạc Phàm thân là đệ tử của Thần Nông Tông, đã có thực lực cỡ này, đúng là đáng sợ.

Bọn họ đắc tội người như vậy, chắc chắn sau này không dễ chịu.

Nhất là nam tử Thường Thanh Thiên, việc buôn bán của Thường Thanh Thiên bọn họ, cũng hợp tác không ít với Thần Nông Tông.

Nếu không phải có Bắc Ly Thu Nguyệt ở đây, anh ta chắc chắn sẽ không đắc tội đệ tử của Thần Nông Tông.

Hiện giờ anh ta đã đắc tội Mạc Phàm, vậy Mạc Phàm nên chết đi thì hơn.

Một kiếm này sắp đâm vào gáy Mạc Phàm, Mạc Phàm làm như không phát hiện ra, vẫn đi về trước một bước.

Hắn lên trước một bước này, đồng thời một bóng dáng chớp lóe tới phía sau Mạc Phàm, đứng tựa lưng về phía Mạc Phàm.

Bóng dáng này không phải người khác, đúng là Vọng Cơ vẫn đứng một bên.

ắ ế ẩ ế ổ ắ ồ- Bắc Ly cô nương, ta trả lại ngươi một kiếm thay Mạc sư đệ ta, ngươi phải cẩn thận, nếu thương tổn tới ngươi, vậy thì đắc tội rồi.

Vọng Cơ lạnh nhạt nói.

Rõ ràng là đang quyết đấu với cao thủ như Bắc Ly Thu Nguyệt, nhưng cho dù là thần sắc hay giọng điệu đều như nói chuyện phiếm.

Vọng Cơ không rút kiếm, chỉ vươn kiếm chỉ điểm lên cổ kiếm bạch ngọc của Bắc Ly Thu Nguyệt.

“Vèo!” Một đạo kiếm quang bay từ giữa ngón tay hắn ra.

Không có dao động linh khí rất mạnh, cũng không có kiếm ý bá đạo như của Bắc Ly Thu Nguyệt.

Nhưng nhất chỉ vừa ra.

“Ken két…” Kiếm hoa trên trường kiếm bạch ngọc của Bắc Ly Thu Nguyệt bị gãy từng khúc, còn lan tràn về phía tay Bắc Ly Thu Nguyệt.

Không chỉ những kiếm hoa này, trên trăm cái nguyệt nha màu trắng giống nhau bay về phía Mạc Phàm cũng bị nghiền nát.

Bạch quang dọc theo kiếm cổ, chỉ trong chớp mắt đã tới tay Bắc Ly Thu Nguyệt.

Không đợi Bắc Ly Thu Nguyệt phản ứng kịp, kiếm quang màu trắng đã đánh trúng bộ ngực cô ta.

Trên mặt Bắc Ly Thu Nguyệt hiện lên vẻ kỳ lạ, nhìn thoáng qua ngực mình, đầu còn chưa kịp ngẩng lên.

“Phập!” Kiếm khí nhập vào cơ thể mà ra sau lưng cô ta, tạo ra kiếm động rất sâu trên vách tường.

Ngay sau đó, cơ thể Bắc Ly Thu Nguyệt lập tức lùi về sau, vẫn đụng vào vách tường cách đó không xa, lưu lại một đại động hình người trên vách tường, lúc này mới dừng lại, một ngụm máu tươi phun từ miệng Bắc Ly Thu Nguyệt ra.

Bên trong Thường Thanh Thiên, lại một trận yến tước vô thanh.