Chương: Toàn Bại
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Một tay của nam tử kia vốn muốn sờ một chiếc nhẫn, nghe thấy lời Mạc Phàm nói, lập tức dừng lại.
Nhưng anh ta giống như không sợ, cười khẽ.
- Vị công tử này, ngươi như vậy không hay đâu, tiểu tử này là Bắc Ly đại tiểu thư mang tới, lại được Thường Thanh Thiên bọn ta giúp huấn luyện, ngươi muốn bá đạo mang đi như vậy, còn uy hiếp ta, nếu chuyện này báo cho Đạo Môn, cho dù là Thần Nông Tông cũng không bao che được cho hai vị đâu?
Tuy Thường Thanh Thiên bọn họ lấy nô bộc buôn bán, nhưng nếu sau lưng không có chỗ dựa, buôn bán đã không làm lớn.
Ngoài ra bên cạnh anh ta còn có đại tiểu thư của Chân Võ Tiên Cung.
Chân Võ Tiên Cung cộng thêm Thường Thanh Thiên, Thần Nông Tông có chút không chống đỡ được.
Cho dù chống đỡ được, bọn họ sẽ vì hai đệ tử bình thường đắc tội Chân Võ Tiên Cung và Thường Thanh Thiên sao?
Huống chi nơi này là địa bàn của Đạo Môn.
Quan hệ giữa Đạo Môn và Chân Võ Tiên Cung không tệ, nghe nói người sáng lập ra Chân Võ Tiên Cung là từ Đạo Môn đi ra.
- Bao che?
Mạc Phàm đang đi về phía Tần Kiệt, bỗng nhiên dừng lại.
Hắn tạo pháp ấn, đánh về phía Tần Kiệt.
- Ngươi có thể sử dụng Nô Tâm Chú thử một lần xem, xem những lời ta mới nói có thể làm được hay không, đúng rồi, ngươi mới nhắc tới Đạo Môn đúng không, cũng nhắc tới Thường Thanh Thiên các ngươi nữa đúng không, như vậy đi, bây giờ ngươi đi mời người của Đạo Môn tới đây, sau đó cũng mời người đứng sau Thường Thanh Thiên ra đây, nếu trong thời gian một nén nhang, bọn họ chưa tới, ngươi bảo bọn họ nhặt xác ngươi đi, ta nói được là làm được.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Giọng nói rét lạnh thấu xương, giống như truyền từ trong vết nứt vạn năm ra.
Người của Thường Thanh Thiên muốn biến Tần Kiệt thành nô lệ, vậy mà còn dám dùng Thường Thanh Thiên và Đạo Môn tới uy hiếp hắn, đây là chuyện hắn ghét nhất.
Nếu là như vậy, hắn muốn cho nam tử này nhìn thấy mình bị thu thập thế nào trước mặt Đạo Môn và thế lực đứng sau Thường Thanh Thiên.
Sắc mặt nam tử khó coi, khẽ đảo mắt liên tục, liếc mắt ra hiệu với Hồng Yến.
Mạc Phàm tuyệt đối không phải đệ tử thế gia của Thần Nông Tông, nhưng hành động cử chỉ của Mạc Phàm đều không giống đang nói đùa, để Hồng Yến mời người lại đây thì hơn.
Hồng Yến hiểu ý, xoay người vội vàng xuống tầng, bảo người ta đi đưa tin.
Mạc Phàm cũng không ngăn cản, đôi mắt nheo lại nhìn về phía Bắc Ly Thu Nguyệt.
- Còn ngươi, bắt đầu đi, ta sẽ đỡ một kiếm, sau đó do Vọng Cơ sư huynh ta trả lại ngươi một kiếm, ngươi đỡ hay chém lại đều tùy ngươi, hai bọn ta không chỉ để ngươi thấy cường đại của Thần Nông Tông bọn ta, cũng cho ngươi thấy đáng sợ của Thần Nông Tông bọn ta.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Không phải Bắc Ly Thu Nguyệt muốn xem sao, vậy hắn sẽ cho Bắc Ly Thu Nguyệt thấy.
- Tiểu tử, không chỉ có khẩu khí rất lớn, lá gan cũng không nhỏ đâu.
Đối diện, Bắc Ly Thu Nguyệt nhíu mày, tức giận nói.
Tuy Mạc Phàm là đệ tử của Thần Nông Tông, chống đỡ một kiếm của cô ta, lá gan cũng không phải lớn bình thường.
Không phải cô ta chưa từng tìm y tiên của Thần Nông Tông thử kiếm, cô ta tìm tổng cộng 10 người, chín người bị trọng thương, người còn lại thì chết dưới kiếm của cô ta.
- Ngươi, vẫn chưa đủ để khiến ta phải cẩn thận, cho dù là cha ngươi cũng vậy.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Lúc hắn thành danh, cha của Bắc Ly Thu Nguyệt cung chủ của Chân Võ Tiên Cung tìm hắn khắp nơi, muốn hắn thức tỉnh Bắc Ly Thu Nguyệt giúp.
Lúc ấy quả thật hắn có đến Chân Võ Tiên Cung, cha của Bắc Ly Thu Nguyệt tự mình ra cửa nghênh đón hắn.
Lúc ấy trải qua trăm năm tiêu hao, chút tàn hồn của Bắc Ly Thu Nguyệt như lửa trong đen, có thể bị thổi tắt bất cứ lúc nào.
Cuối cùng hắn cho cha Bắc Ly Thu Nguyệt một biện pháp, không chỉ khiến tàn hồn chậm rãi cường tráng hơn, liên tục như vậy trăm năm, Bắc Ly Thu Nguyệt sẽ bình yên tỉnh lại, chẳng qua trí nhớ sẽ dừng lại ở lúc dùng mệnh đăng.
Hắn không nhìn thấy Bắc Ly Thu Nguyệt tỉnh lại, nhưng chỉ cần cha Bắc Ly Thu Nguyệt làm theo lời hắn nói, tuyệt đối không thành vấn đề.
Chỉ là một biện pháp, đã khiến cha mẹ Bắc Ly Thu Nguyệt cùng quỳ xuống, một Bắc Ly Thu Nguyệt có thể làm gì được hắn?
- Tiểu tử, ngươi muốn chết à.
Bắc Ly Thu Nguyệt nhíu mày, trong mắt lóe lên sắc bén.
Cổ kiếm bạch ngọc trong tay cô ta lóe lên quang hoa, bay thẳng ra đâm về phía mi tâm Mạc Phàm.
Kiếm của cô ta vừa ra, giống như một vòng trăng tròn bùng nổ ra, bạch quang chói mắt lập tức bao phủ xung quanh.
Kiếm thế rộng lớn như trường hoằng quán nhật, kiếm ý cường đại lập tức khiến mọi người trong mười dặm quanh đây đều cảm nhận được.
Thậm chí tất cả binh khí hình kiếm trong phạm vi này đều run rẩy lên.
Trong chớp mắt, không ít người nhìn về phía Thường Thanh Thiên.
- Đang có người tranh đấu sao?- Kiếm ý thật cường đại.
- Đây là đệ tử tông môn nào thế?
Đại Bỉ sắp bắt đầu, có một số đệ tử không chịu nổi ra tay là chuyện rất bình thường.
Mấy ngày nay, đã có không ít người ra tay rồi.
- Đây là Chân Võ Pháp Kiếm Nguyệt Luân của Chân Võ Tiên Cung đúng không?
Có người cảm nhận được kiếm ý nói.
Chân Võ Tiên Cung có ba kiếm thuật, đó là Nhật Dương, Nguyệt Luân và Tinh Huy.
Nhật Dương là mỗi đệ tử đều phải tu luyện, Nguyệt Luân chỉ có một đệ tử lâu năm hoặc thiên phú cao mới được tu luyện, trên cơ bản cho dù là đệ tử thiên phú cao cũng phải trên trăm năm mới đến cảnh giới Nguyệt Luân.
- Chân Võ Pháp Kiếm Nguyệt Luân, không phải là đại tiểu thư Bắc Ly Thu Nguyệt của Chân Võ Tiên Cung đấy chứ?
Có người khẽ nâng mí mắt, nói.
Bảy ngày trước Bắc Ly Thu Nguyệt đã tới Xạ Nhật Sơn, ra tay lần lượt ba lần, không một ai đỡ được một chiêu của cô ta, toàn bộ bị cô ta đánh bại bằng một chiêu.
- Không biết người nào chọc phải Bắc Ly Thu Nguyệt, lần này thảm rồi.
Một người khác nói.
Ba người khiến Bắc Ly Thu Nguyệt ra tay, đều là đệ tử tham gia Đại Bỉ.
Kết quả còn chưa bắt đầu Đại Bỉ, chỉ có thể bị loại trước do trọng thương.
Hiện giờ Bắc Ly Thu Nguyệt lại ra tay, chắc chắn cũng có kết quả như thế.
Lúc những người này bàn tán, Mạc Phàm hơi nhếch miệng.
Chân Võ Pháp Kiếm, quả thật người sáng tạo ra bộ công pháp này rất lợi hại.
Kiếm pháp này không chỉ dung hợp kiếm đạo, còn dung hợp pháp đạo.
Hai thứ này phối với nhau, có thể phát huy ra uy lực của cả hai.
Nhất là Nguyệt Luân và Tinh Huy, lại càng tạo ra hai lực lượng lớn hơn.
Nhưng có một số người cả đời đều dừng lại ở Nhật Dương, không thể chạm tới Nguyệt Luân.
Bắc Ly Thu Nguyệt nhỏ tuổi như vậy có thể tham ngộ được Nhật Dương, bắt đầu tu luyện Nguyệt Luân, quả thật đủ kiêu ngạo.
Nếu vận khí tốt, thậm chí Bắc Ly Thu Nguyệt có thể giống người sáng lập ra Chân Võ Tiên Cung tham ngộ đến Tinh Huy.
Nhưng mà…
Một tay của Mạc Phàm không có một chút linh khí dao động, vươn về phía một kiếm kia.
Nguyệt Luân chưa từng có từ trước đến nay đến trước tay hắn, giống như nước lũ gặp sắt thép.
“Keng keng…” Từng đạo gợn sóng xuất hiện trước tay hắn, dập dờn ra xung quanh.
Thường Thanh Thiên vốn đã tổn hại nghiêm trọng, dưới gợn sóng này bị cắt thành hai từ giữa.
Gợn sóng tiếp tục lên trước, đến chỗ nào, toàn bộ một phân hai.
Nhưng nguyệt hoa màu trắng này không thể đi về trước nửa bước, cũng không thể thương tổn được Mạc Phàm chút nào.