Chương: Nguyên Nhân
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Vô Huyền muốn Mạc Phàm lấy được thứ nhất, mà không cho Mạc Phàm đánh chết hoặc khiến đối thủ trọng thương, đây rõ ràng là gây khó dễ cho Mạc Phàm.
Trên Đại Bỉ, không ai sẽ nương tay, dù sao đều là cao thủ của mỗi tông môn, thực lực chỉ kém nhau chút xíu, hơi vô ý không chết cũng tàn phế.
Gần như mỗi lần Đại Bỉ, đều khiến không ít đệ tử bị chết.
Mạc Phàm không khiến đối thủ trọng thương, đây mới là muốn chết.
Lúc trước có người thủ hạ lưu tình, kết quả bị đối phương sắp chết vồ tới, cuối cùng bị đối phương giết chết.
Ví dụ như vậy, tuyệt đối không chỉ có một.
- Vô Huyền sư huynh, như vậy có phải quá làm khó dễ ba bọn họ hay không?
Vô Ngần nhíu mày nói.
Nếu Vô Huyền nói như vậy, chắc chắn cũng bao gồm cả Lam Dương trong đó.
Ông không thể nhìn Lam Dương chịu chết được.
- Vô Ngần sư đệ, nếu đệ cảm thấy thực lực của Lam Dương không đủ, hoặc Lam Dương không dám tham chiến, có thể để Vọng Cơ thay thế, hoặc là…
Vô Tàng cười khẽ, nói một nửa thì dừng.
Ở Tàng Bảo Các lần trước, Vô Ngần bỏ ông ta rời đi, khiến mình ông ta chịu Vô Địch nghiền ép, hôm nay xem Vô Ngần làm sao bây giờ?
- Hoặc là thế nào, Vô Tàng sư huynh?
Vô Ngần nhíu mày, giọng nói trầm thấp hơn nhiều.
Lúc trước ông biết có người không muốn Mạc Phàm sống, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã bắt đầu, còn tính luôn cả ông vào.
- Hoặc là để ba bọn họ đấu với nhau một lát, hai người mạnh nhất sẽ tham gia Đại Bỉ, kẻ yếu ở lại.
Vô Tàng cười âm hiểm nói.
Nói như vậy, tuy Lam Dương sẽ ở lại, nhưng Lam gia sẽ trở thành trò cười.
- Huynh!
Vô Ngần nhướn mày, nắm chặt tay lại.
Không đợi ông mở miệng, dưới đài, Lam Dương ôm quyền với Vô Tàng.
- Không cần so với Vọng Cơ sư đệ, đa tạ ý tốt của Vô Tàng sư bá, con sẽ tham gia Đại Bỉ.
- Như vậy là tốt nhất.
Vô Tàng không thèm liếc nhìn Vô Ngần một cái, cười đắc ý nói.
Ông ta mới nói xong, Vô Địch do dự một lát, vẫn lựa chọn mở miệng.
- Như vậy không tốt, tốt ở chỗ nào, các ngươi như vậy đâu khác gì đưa hai đệ tử ra ngoài cho đối phương giết, Vô Tàng, đầu huynh có vấn đề đúng không?
Ô ố ằ ề ầ ể ế ố ể ốÔng vốn tưởng rằng Vô Huyền sư huynh chỉ ra oai phủ đầu với Mạc Phàm, chỉ điểm cho Mạc Phàm, ai biết là ép Mạc Phàm làm vậy, đây vốn là không để Mạc Phàm sống.
Ông mới mở miệng, Vô Huyền nhíu mày, liếc mắt nhìn Vô Địch một cái.
- Vô Địch, đệ ra ngoài đi, ở đây không còn chuyện của đệ rồi.
Nói xong, Vô Huyền vung tay lên, Vô Địch không có bất luận phản kháng biến mất trong cung điện.
Vô Tàng thấy Vô Địch biến mất, khóe miệng hơi nhếch lên.
Vô Phong không ở đây, Vô Địch cũng bị Vô Huyền sư huynh đè sít sao, xem Mạc Phàm còn có thể làm gì?
- Vô Ngần, đệ có ý kiến gì không?
Vô Huyền nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Vô Ngần hỏi.
- Chuyện này?
Đôi mắt của Vô Ngần khẽ đảo, vẻ mặt xoắn xuýt.
Đây tuyệt đối là bẫy, nếu Lam Dương không tham gia là tốt nhất, nếu không sẽ vô cùng nguy hiểm.
Hiện giờ chỉ cần ông nói một câu, là có thể khiến Lam Dương không cần tham gia Đại Bỉ.
Nhưng không cần nhìn ông cũng biết quan hệ giữa Mạc Phàm và Vọng Cơ không tệ, hơn nữa Mạc Phàm không hi vọng Vọng Cơ tham gia.
Nếu như ông làm vậy, tương đương Lam gia đứng về phía đối diện Mạc Phàm.
Không chỉ như vậy, chỉ sợ Vô Địch và Vô Phong, thậm chí là chưởng môn đều không thân thiết với ông nữa.
- Vô Huyền sư huynh, ta có chút không rõ lắm, vì sao phải ra mệnh lệnh này cho ba bọn họ, Thần Nông Tông chúng ta phải sợ những tông môn này sao, theo ý ta, bọn họ có thể cố gắng không nặng tay dưới cho phép của thực lực, nhưng nếu thực lực không kém nhiều, vẫn nên để bọn họ dốc toàn lực thì hơn, huynh cảm thấy thế nào?
Vô Ngần nghĩ một lát, vẫn nói.
Ông đã đứng bên phía Mạc Phàm, cho dù bị đám Vô Tàng chèn ép, tối đa cũng là Lam gia ở thung lũng, bọn họ không dám diệt Lam gia.
Lam Dương mới tỏ rõ thái độ sẽ tham gia Đại Bỉ, xem như đứng về phía Mạc Phàm, ông lại càng không bỏ Lam Dương đứng về phía đám Vô Tàng.
Mấy năm nay ông nhìn đám Vô Tàng làm rất nhiều chuyện, sớm đã bực bội rồi.
Vô Huyền giống như đã sớm dự đoán được, trên mặt vẫn không có nhiều gợn sóng.
- Đệ nói không sai, chỉ là Đại Bỉ lần trước, có bao nhiêu người chết dưới tay hai đệ tử của Thần Nông Tông chúng ta?
- 12 người.
Vô Ngần suy nghĩ một lát, nói.
Đại Bỉ lần trước Thần Nông Tông lấy được hạng nhất, tuy đệ tử kia không muốn ra tay, nhưng đối phương liều mạng lại quá tàn nhẫn, cuối cùng vẫn chết 12 người.
- Đệ nhớ không sai, nhưng ta nhớ rõ lần trước là có người an bài hai đệ tử này, ở trong phạm vi thực lực cho phép, cố gắng không ra tay quá nặng, dẫn đến 12 người chết, chuyện này khiến một đệ tử khác dự thi của Thần Nông Tông chúng ta bị đối phương phế bỏ, đến bây giờ còn chưa khôi phục hoàn toàn, chuyện này đệ còn nhớ không?
Vô Huyền hỏi.
Đệ tử môn phái khác không có biện pháp đối phó đệ tử đứng đầu của Thần Nông Tông bọn họ, mới trút toàn bộ cơn giận lên người đệ tử thứ hai.
- Nhớ rõ.
Sắc mặt Vô Ngần khó coi, gật đầu.
Sao ông có thể không hiểu ý của Vô Huyền, rõ ràng là thực lực của Lam Dương không bằng Mạc Phàm, Vô Huyền đang nói với ông, nếu vẫn an bài như Đại Bỉ lần trước, có khả năng Mạc Phàm sẽ thành người thứ nhất kia, nhưng Lam Dương sẽ thành đối tượng bị người khác nhằm vào, kết cục cuối cùng không cần nói cũng biết.
- Vậy bây giờ đệ còn vấn đề gì nữa không?
Vô Huyền hỏi.
- Vô Huyền sư huynh an bài là được.
Trong mắt Vô Ngầnlóe lên bất đắc dĩ, không nói gì nữa.
Vô Huyền khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua Vọng Cơ, Lam Dương, cuối cùng nhìn về phía Mạc Phàm.
- Mạc Phàm, ngươi có ý kiến gì không?
- Con sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười thất vọng.
Kiếp trước, hắn từng tán gẫu với Vọng Cơ sư huynh, có một lần hắn hỏi chênh lệch giữa Vọng Cơ sư huynh và Long Ngạo Thiên, Vọng Cơ sư huynh nói bốn chữ “Cân sức ngang tài”.
Lúc ấy hắn truy hỏi Vọng Cơ sư huynh vì sao không thắng, trái lại bị phế, Vọng Cơ chỉ cười không trả lời.
Xem ra thực lực của Vọng Cơ không kém Long Ngạo Thiên quá nhiều, nhưng nguyên nhân bị Long Ngạo Thiên phế ở đây.
Kiếp trước, Vô Huyền sư bá cũng gọi đám Vọng Cơ sư huynh và Lam Dương tới nơi này, cùng ra mệnh lệnh như vậy.
Chỉ có mệnh lệnh này, mới khiến Vọng Cơ sư huynh bị phế.
Một sư bá, vì tranh đấu quyền lợi, lại để đệ tử chịu chết, Vô Huyền đúng là chuyện gì cũng làm được.
Xem ra kiếp trước hắn coi như may mắn.
Lúc hắn đến Tu Chân giới, Thần Nông Tông đã được sư phụ hắn chỉnh lý an ổn hơn nhiều.
Thế gia trong Thần Nông Tông bị suy yếu, Luật Pháp Đường không còn là công cụ của một số người nữa.
- Vô Huyền sư bá, nếu không cẩn thận bị thương nặng hoặc giết chết đối phương, chúng con sẽ phải chịu trừng phạt sao?
Mạc Phàm hỏi.
Hắn không thích giết người, nếu những đối thủ này không ra tay tàn nhẫn với hắn, hoặc không có lý do giết chết, hắn sẽ không ra tay.
Nhưng hắn sẽ không nghe theo mệnh lệnh của Vô Huyền sư bá giống Vọng Cơ sư huynh, bị Long Ngạo Thiên phế bỏ.