Chương: Vô Huyền
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Đại Bỉ tông môn, một trăm năm cử hành một lần, thứ nhất là vì lựa chọn ra đệ tử ưu tú nhất một thời đại, ngoài ra cũng là sắp xếp thứ tự tông môn và phân chia một số tài nguyên.
Cho nên gần như không có một tông môn nào không coi trọng chuyện này.
Long Ngạo Thiên kết thúc bế quan, không ít đệ tử tham gia Đại Bỉ cũng lần lượt xuất quan.
Đạo Môn, một cánh cửa đá mở ra, một tiểu đạo sĩ mặc đạo bào màu lam đi từ trong ra.
Sắc mặt tiểu đạo sĩ này lạnh lùng, đôi mắt giống như chưa tỉnh ngủ, bên trong đều là lạnh nhạt.
Tiểu đạo sĩ này nhìn rất gầy yếu, tay trói gà không chặt, nhưng anh ta mới đi ra, chỗ vào cửa sơn động, hai tiểu sơn giống như titan lập tức quỳ xuống, hành lễ với tiểu đạo sĩ như người.
- Đứng dậy đi, theo ta đi gặp sư phụ của ta.
Tiểu đạo sĩ đi qua hai titan này, quay đầu bình tĩnh nói.
Hai titan này nghe thấy vậy, hóa thành hai đại hán, rời khỏi sơn động theo tiểu đạo sĩ.
Nho Môn, bên trong một cung điện rộng lớn.
12 pho tượng to lớn đứng vững, từng pho tượng như cự thần còn sống, vừa đứng ở trong đại điện, thì khiến người ta có cảm giác như bị thần linh nhìn xuống.
Ngoại trừ 12 pho tượng ra, ở góc sáng sủa đại điện khắc đầy thánh văn, hương khí thư quyển truyền từ trong lư hương ra.
Bất chợt, một cơn dao động không hiểu vô duyên vô cớ xuất hiện trong không gian, đại điện yên bình bắt đầu run rẩy một cách khủng hoảng.
Lúc chấn động, 12 pho tượng bắt đầu từ bên trái, lần lượt phát sáng lên, sáng sáu cái, lúc này mới dừng lại được.
Sáu pho tượng sáng hết, một thanh niên ăn mặc thư sinh đi từ trong cánh giữa giữa 12 pho tượng ra, cưỡi hạc rời đi.
Đồng thời, Chiến Thần Cung, Bỉ Ngạn Tự, Bạch gia, Nam Cung gia và tất cả tham gia Đại Bỉ tông môn trăm năm, đệ tự thế gia nhao nhao xuất quan, vì Đại Bỉ tông môn làm chuẩn bị cuối cùng.
Lúc những người này xuất quan, trong Võ Đạo Trì.
Lam Dương và thoát thai chi thể đầu tiên của Mạc Phàm sớm đã ra khỏi Võ Đạo Trì, có Mạc Phàm giúp đỡ, võ đạo của hai bọn họ đã tiến xa hơn một chút.
Nhưng bọn họ không lập tức rời đi, mà ngồi bên cạnh Võ Đạo Trì tiếp tục lĩnh hội võ đạo bản thân tham ngộ được.
ể ể ắ ấ ắ ắBản thể của Mạc Phàm đã rời khỏi Võ Đạo Trì từ lâu, cơ thể hắn đã cường hóa tới mức lớn nhất, Võ Đạo Trì đã không còn tác dụng gì với hắn, hắn cũng tìm một góc yên tĩnh, ở một bên thôi diễn y đạo.
Thoát thai chi thể thứ hai của hắn vẫn đang không ngừng dùng kiếm đạo phá giải võ đạo, so với lúc tiến vào, kiếm đạo của Mạc Phàm mạnh hơn gần gấp đôi.
Tuy không đi xa như thoát thai chi thể đầu tiên, nhưng kém không quá nhiều.
Lúc bốn người tham ngộ đạo của từng người, bỗng nhiên giọng Vô Địch truyền tới.
- Sắp bắt đầu Đại Bỉ, đều xuất hiện cả đi.
Mạc Phàm mở mắt, một vùng tinh quang tỏa từ trong mắt hắn ra.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được tới Đại Bỉ rồi.
Kết thúc Đại Bỉ, hắn có thể cứu Tiểu Tuyết ra, sau đó mang theo Tiểu Tuyết về Tu Chân giới chữa trị cho Tiểu Vũ.
Hắn chậm rãi đứng dậy, ý niệm vừa động, hai thoát thai chi thể nhoáng lên một cái trở lại trong cơ thể hắn, đi ra ngoài Võ Đạo Trì.
…
Bên ngoài sơn động, trong mắt Vô Địch lóe lên tinh quang, đánh giá Mạc Phàm.
- Tiểu tử, cơ thể và đạo mài ghê gớm thật, không biết ba cơ thể này của ngươi rốt cuộc phát huy ra mấy phần thực lực.
Mạc Phàm không chỉ phân hóa ra hai thoát thai chi thể, khiến một thoát thai chi thể đi lên võ đạo, hắn còn nghĩ tới phá võ đạo trong Võ Đạo Trì.
Thực chiến là phương pháp tốt nhất đề thăng thực lực, hiện giờ Mạc Phàm bế quan thu hoạch rất không tệ.
- Con cũng rất muốn biết.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Thông thường, tu sĩ ngang cấp đạo càng xa tu vi càng mạnh.
Võ đạo, kiếm đạo và y đạo, hắn chưa từng thấy ai dùng ba thứ cùng lúc, sử dụng cả ba con đường, hắn cũng không biết tương đương với bao nhiêu mét đạo.
Ba con đường tuyệt đối không phải tất cả đạo cộng lại đơn giản như vậy, có khả năng cộng vào sẽ nhiều hơn một chút, bởi vì đạo và đạo sản sinh cộng minh mới có thể sản sinh hiệu quả cộng vào nhau.
Nếu không, có khả năng hiệu quả rất kém, thậm chí không có hiệu quả.
Nói ví dụ như một tu sĩ đi con đường tấn công, bỗng nhiên lại đi thêm con đường phòng thủ, như vậy rất có khả năng mâu thuẫn giữa hai con đường này sẽ bị triệt tiêu hoàn toàn.
Tuy ba đạo này của hắn không mâu thuẫn, nhưng cộng vào với nhau có thể vượt Long Ngạo Thiên hay không, hắn rất chờ mong.
- Không cần thử, đã không còn thời gian, thử trên Đại Bỉ vậy, bây giờ ngươi còn chuyện khác phải làm.
Vô Địch nói.
Đại Bỉ sắp bắt đầu rồi, Mạc Phàm ở Thần Nông Tông mấy ngày sẽ phải xuất phát, hiện giờ thử hay không không khác gì nhau, cho dù ba đạo hợp lại sẽ giảm thấp đi, Mạc Phàm đã không còn đường quay trở lại, hiện giờ chỉ có thể đi về trước.
- Còn chuyện gì khác không?
Mạc Phàm tò mò hỏi.
Hắn cũng từng dẫn đệ tử tham gia Đại Bỉ, dựa theo lệ thường, một khi hắn và Lam Dương xuất quan, sẽ được Vô Phong sư thúc dẫn tới nơi tổ chức Đại Bỉ lần này, không có chuyện khác rồi.
- Hoàng sư huynh muốn gặp hai đứa, để hai đứa tìm hiểu về đối thủ lần này, thuận tiện an bài nhiệm vụ Đại Bỉ lần này của hai đứa, đi thôi.
Trên mặt Vô Địch hiện lên khó chịu, nói.
- Là Vô Huyền sư bá đúng không?
Mạc Phàm nhướn mày nói.
- Không sai.
Vô Địch không thấy kỳ lạ, gật đầu.
Mạc Phàm ngay cả bảo khố mỗi nhà đều có thể biết, biết Hoàng Vô Huyền cũng coi như bình thường.
Mạc Phàm nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra.
Hoàng Vô Huyền là đại trưởng lão của Thần Nông Tông, cũng thiếu chút nữa trở thành chưởng môn như Vô Phong sư thúc.
Năm đó lúc Thần Nông Tông lựa chọn tân chưởng môn, là Hoàng Vô Huyền, sư phụ hắn Lục Vô Cực, sư thúc hắn Nguyệt Vô Phong.
Sư tổ hắn vốn lựa chọn Vô Phong sư thúc, cuối cùng Vô Phong sư thúc từ chối, tặng vị trí này cho sư phụ hắn, mà Vô Huyền sư bá thành đại trưởng lão của Thần Nông Tông.
Sau lưng Vô Huyền sư bá là tất cả gia tộc lâu năm của Thần Nông Tông, ví dụ như Phùng gia, Lam gia hắn mới đắc tội, cùng với Hoàng gia gia tộc củaVô Huyền sư bá.
Vô Huyền sư bá muốn gặp hắn, chỉ sợ không phải chuyện tốt gì.
- Sư phụ con còn chưa trở về sao?
Mạc Phàm hỏi.
- Sư phụ ngươi, đừng trông cậy vào sư phụ ngươi nữa, ta không biết huynh ấy đi đâu, chỉ truyền âm cho ta bảo ta không được rời khỏi Thần Nông Tông, mãi đến khi huynh ấy trở về mới thôi, ngươi trông cậy vào tiểu tử Vô Phong kia ấy.
Vô Địch bĩu môi nói.
Vô Cực hành sự rất thần bí, trước đó không lâu cũng biến mất một lần.
- Vậy chúng ta đi thôi, sư thúc.
Sắc mặt Mạc Phàm thay đổi, nói tiếp.
Bên Vô Huyền sư bá, trái lại hắn không lo quá nhiều, tệ nhất là chết trên Đại Bỉ.
Nhưng trong lòng hắn có không ít nghi ngờ, muốn tìm sư phụ hắn hỏi trước khi diễn ra Đại Bỉ, nhưng xem ra trong khoảng thời gian này hắn không có cơ hội rồi.
Vô Địch nhíu mày, do dự một lát vẫn mở miệng:
- Gặp Vô Huyền sư huynh, cho dù huynh ấy nói gì, đều kiên nhẫn một chút, tuy huynh ấy không phải đối thủ của ta, nhưng ta sẽ không khiêu chiến huynh ấy như những người khác, đã hiểu chưa.
- Con biết rõ, sư thúc.
Mạc Phàm gật đầu.
Vô Địch khẽ gật đầu, dẫn Mạc Phàm và Lam Dương biến mất không thấy.