Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 847# 2




 

 

 

Chương: Lam Dương
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




- Mạc Phàm, ngươi sẽ hối hận vì những lời này.

Lam Phi nhíu chặt mày, nói.

Tuy anh ta không muốn thừa nhận, nhưng quả thật anh ta thua trên tay Mạc Phàm.

Hơn nữa anh ta kém Mạc Phàm không chỉ một chút.

Mạc Phàm huyễn ra giả thân, anh ta đều không phân biệt được, điểm này nói lên, thần thức của anh ta kém Mạc Phàm nhiều.

Ngoài ra linh khí màu vàng và linh khí màu đen của Mạc Phàm thông qua bí pháp thi triển ra uy lực, còn mạnh hơn Thiên Băng Địa Liệt Cửu Lưu Tinh, anh ta không biết Mạc Phàm dùng bí pháp gì, nhưng hẳn là tốt hơn tuyệt kỹ của sư phụ anh ta.

Chỉ là chuyện này sẽ không dừng ở đây.

Anh ta không dễ bị bắt nạt như thế, nhất là bị một tiểu tử mới tiến vào Thần Nông Tông thương tổn.

Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.

Phía sau Lam Phi là Lam gia và Vô Địch sư thúc, nhưng hai thế lực này, hắn chưa từng bò qua.

- Xem ra ngươi không muốn báo thù cho Liễu sư tỷ nữa, vậy rất tốt, ngươi đã không muốn báo thù cho Liễu sư tỷ, vậy ta tính toán chuyện ngươi bắt nạt đồ đệ của ta và đả thương Lương Nguyệt Hoa.

Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, nói.

Không phải Lam Phi muốn ra mặt cho Liễu Mị Nhi sao, vậy bây giờ hắn cũng xả giận cho người của hắn.

Cứ thế để đám Lam Phi rời đi, sẽ khiến người ta nghĩ rằng bắt nạt hắn rất dễ.

- Tiểu tử, ngươi đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước, có khả năng ngươi còn chưa biết ta là ai?

Lam Phi nhíu mày thành chữ “hỏa”, tức giận nói.

Anh ta đả thương Lương Nguyệt Hoa, bắt nạt Phượng Vũ thì thế nào.

Lương Nguyệt Hoa chỉ là một đệ tử chữ lót “Không”, anh ta ra tay giáo huấn, ai cũng không dám nói gì.

Phượng Vũ lại càng là dị tộc, hơn nữa trên người có huyết cấm kỵ, người như vậy, bị giết cũng không dám làm gì anh ta.

Mạc Phàm đã phế một tay của anh ta, bây giờ lại muốn so đo chuyện này, thực cho rằng anh ta là mèo bệnh có thể giẫm tùy ý à.

- Cho dù cha ngươi Vô Ngần sư thúc đến Vô Cực Phong, cũng không được.

Mạc Phàm cười khinh thường nói.

Vô Ngần sư thúc họ Lam, không chỉ là người của Lam gia, còn là cha của Lam Dương và Lam Phi, đồng thời cũng là trưởng lão của Vô Hỏa Phong.

Kiếp trước, Vô Ngần sư thúc đều rất khách sáo với hắn, vậy mà Lam Phi dám dùng thân phận Lam gia tới đè hắn.

Nói xong, một tay của hắn vươn về phía Lam Phi.

Chín gốc tỏa liên màu đen khác thoát thân mà ra từ đất, trói chặt lấy Lam Phi.

Cái tay của hắn vừa nhấc lên, Lam Phi bay tới giữa không trung do tỏa liên kéo.

Ý niệm của hắn vừa động, sáu thanh trường thương to bằng cánh tay trẻ con, do thái âm chi khí ngưng tụ thành xuất hiện trước người hắn.

- Ba thương này là trả giúp Lương Nguyệt Hoa.

Tay còn lại của Mạc Phàm khẽ lướt qua không trung, ba trường thương lập tức bay về phía Lam Phi.

Giữa không trung, thấy ba trường thương sắp bay tới, Lam Phi vùng vẫy không được thì không phản kháng nữa.

- Mạc Phàm, ngươi trả thay bọn họ đúng không, hi vọng ngươi trả thay bọn họ xong, ngươi sẽ không hối hận.

Anh ta vội tới báo thù cho Liễu Mị Nhi, cừu còn chưa báo xong, bọn họ đã bị Mạc Phàm gây thương tích hết.

Ngay cả anh ta cũng bị Mạc Phàm chà đạp trước mặt Liễu Mị Nhi, loại chuyện này chưa từng xảy ra trên người anh ta.

Mạc Phàm gây ra cho anh ta bao nhiêu thương tổn, lát nữa hắn sẽ tìm cơ hội trả lại gấp bội.

Lương Nguyệt Hoa nhíu chặt mày, trong đôi mắt hiện lên không cam lòng và bất đắc dĩ.

Người có địa vị như bà, cho dù trúng một chưởng của Lam Phi, chỉ có thể chịu đựng.

Mạc Phàm báo thù cho bà, sau này bà sẽ tránh bị Lam gia tìm tới cửa.

Không chỉ có bà, thực lực của Mạc Phàm mạnh hơn Lam Phi, Lam Phi không làm gì được Mạc Phàm, bà và Tiểu Phượng Vũ không phải đối thủ của Lam Phi.

- Mạc Phàm, đủ rồi, để bọn họ đi đi, ta và Tiểu Phượng Vũ đều không sao.

Lương Nguyệt Hoa do dự một lát, vẫn nói.

Nếu Mạc Phàm thật sự ngay cả Vô Ngần sư thúc tổ cũng không sợ, quả thật có thể trừng phạt Lam Phi.

Nhưng Mạc Phàm hiện giờ, chỉ là một người mới tiến vào Thần Nông Tông.

- Nghe thấy chưa, Nguyệt Hoa đã bảo ngươi dừng tay, Mạc Phàm, ngươi muốn ra tay sao?

Lam Phi cười gằn nói.

Không chỉ anh ta nở nụ cười, Liễu Mị Nhi nở nụ cười, đám nam tử họ Phùng cũng bắt đầu cười theo.

Trái lại Lam Phi cung cấp cho bọn họ một ý nghĩ, bọn họ không có biện pháp đối phó Mạc Phàm, nhưng vẫn có thể đối phó người bên cạnh Mạc Phàm.

- Hửm?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn đám Lam Phi một cái, sắc bén hiện lên.

Đường đường là đệ tử của Thần Nông Tông, nhưng là hạng người chuyên bắt nạt kẻ yếu.

Hắn nghĩ một lát liền hiểu rõ.

Kiếp trước lúc hắn tới Thần Nông Tông, là mười mấy năm sau.

Lúc đó Chu Bất Vi sư huynh đã chấp chưởng Luật Pháp Đường mười mấy năm, đệ tử của Thần Nông Tông an phận hơn nhiều.

Hiện giờ Chu Bất Vi sư huynh mới tiếp quản Luật Pháp Đường, những người này vô pháp vô thiên rất bình thường.

Dù sao trước khi Chu Bất Vi sư huynh tiếp quản, Luật Pháp Đường gần như là bỏ hoang.

- Nếu là như vậy, vậy có phải ta càng không nên tha cho các ngươi, ta nên diệt hết các ngươi ở đây hay không?

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Giọng nói lạnh như băng, lập tức khiến đám Lam Phi cảm thấy lạnh lẽo.

Nếu những người này chỉ đánh chủ ý với hắn, ra tay với hắn vài lần, hắn đều không để ở trong lòng.

Nể mặt là đồng môn, hắn sẽ giữ cho bọn họ một mạng.

Nhưng bọn họ lại đánh chủ ý với Phượng Vũ và Lương Nguyệt Hoa.

Hiện giờ Tiểu Phượng Vũ còn chưa phải đối thủ của đám Lam Phi, nhưng cho Tiểu Phượng Vũ thời gian, tốc độ phát triển của cô sẽ không kém hơn Vọng Cơ sư huynh.

Bối phận của Lương Nguyệt Hoa thấp hơn bọn họ, xuất thân cũng hèn mọn.

Nếu những người này tìm Tiểu Phượng Vũ và Lương Nguyệt Hoa gây phiền phức, vậy thì thu thập sạch sẽ.

Những con sâu mọt này, không cần thiết phải tồn tại ở Thần Nông Tông.

Nghĩ như vậy, trong mắt hắn lóe lên sắc bén, sáu trường thương màu đen đứng lần lượt trước người đám Lam Phi, phong mang tất lộ, chỉ về phía mi tâm đám Lam Phi.

- Mạc Phàm, ngươi muốn làm gì?

Vẻ mặt Lam Phi thay đổi, nói.

Trường thương này cũng là thái âm chi khí ngưng tụ ra, đâm vào trong cơ thể bọn họ còn có thể dùng linh khí trấn áp, nếu thái âm chi khí đâm vào linh đài của anh ta, anh ta sẽ bị phế đi.

Không chỉ anh ta, sắc mặt đám Liễu Mị Nhi và nam tử họ Phùng không còn chút máu.

Sao bọn họ có thể ngờ Mạc Phàm lớn mật như vậy, vậy mà thực sự ra tay với bọn họ.

Ngay cả Lương Nguyệt Hoa cũng ngây ngẩn cả người, Mạc Phàm đắc tội Mạnh Sơn Hà ở Thanh Thành còn chưa tính, vậy mà muốn giết đám đệ tử ở Thần Nông Tông.

- Chuyện này…

- Tiểu tử, ngươi điên rồi sao, ngươi giết bọn ta, ngươi cảm thấy ngươi sẽ có kết cục tốt à?

Liễu Mị Nhi không đợi Lương Nguyệt Hoa mở miệng, lạnh lùng nói.

Cô ta còn phải chấn hưng Liễu gia, không muốn chết đi như vậy.

- Ta có kết cục tốt hay không, không cần các ngươi quan tâm.

Vẻ mặt Mạc Phàm không đổi nói.

Ý niệm của hắn vừa động, những trường thương màu đen lùi về sau một khoảng, sắp đâm về phía mi tâm của đám Lam Phi.

Đúng lúc này.

Gió lạnh thấu xương đánh tới, chỉ trong giây lát đã tới trước người bọn họ.

Rõ ràng là cơn gió lạnh, nhưng sáu trường thương của Mạc Phàm và tỏa liên màu đen trói đám Lam Phi đều bị thổi tan.

Đồng thời, một giọng nói vang lên theo.

ố ể- Mạc sư đệ, xá đệ không phải đối thủ của đệ, để ta chơi với đệ đi.