Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 826# 2




 

 

 

Chương: Trương Thiên Bảo
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Mạc Phàm nhìn báu vật xung quanh, không quay đầu lại, không chỉ không có một chút lo lắng, trái lại hơi nhếch miệng lên lộ ra nụ cười.

- Ngươi tên là Trương Thiên Bảo đúng không?

Trong bảo vật mai phục hắn, phía trước có hơn mười kiện, trong đó kém nhất cũng là pháp bảo cực phẩm, tương đương với bán linh khí, tốt nhất là một kiện phi đao bán tiên khí, còn lại đều là linh khí.

Đây chỉ là trước mặt hắn, sau lưng hắn còn hai kiện bán tiên khí.

Nếu không tính ngọc kiếm Vô Phong trên người hắn, ngay cả hắn cũng không bằng người mai phục hắn.

Người này lấy được nhiều cơ duyên như vậy, còn luôn miệng nói hắn đoạt mất cơ duyên, chỉ có thể là Trương Thiên Bảo người kiếp trước may mắn đạt được Huyền Thiên Băng Giáp và Huyền Thiên Cửu Băng Kiếm.

- Sao ngươi biết tên của ta?

Trương Thiên Bảo mặc đạo bào nhướn mày, trong mắt lộ vẻ nghi ngờ, đánh giá Mạc Phàm.

Anh ta không biết Mạc Phàm, Mạc Phàm cũng không thèm nhìn anh ta, chỉ nghe giọng thôi đã nhận ra anh ta, đây là tình huống gì thế.

- Chuyện này không quan trọng, quan trọng ngươi là Trương Thiên Bảo được rồi.

Mạc Phàm cười nhạt nói, trong lòng là mừng thầm.

Hắn tiến vào tiểu bí cảnh kia không lâu, cùng lắm là một phút, Trương Thiên Bảo lại bố trí trận pháp và báu vật ở đây, nói lên thời gian hắn tiến vào bí cảnh hơn Trương Thiên Bảo có một chút.

Nếu để Trương Thiên Bảo đi vào, Thiên Địa Huyền Sách và hai kiện bán tiên khí không có duyên với hắn rồi.

Hiện giờ không chỉ ba thứ là của hắn, hắn cũng không cần lo lắng vấn đề không tìm được cơ duyên rồi.

- Đừng nói linh tinh nữa, giao đồ ngươi đạt được từ trong bí cảnh ra đây, nếu không tên của ta là cái tên ngươi gọi cuối cùng đấy.

Trong mắt Trương Thiên Bảo lóe lên tàn nhẫn, nói.

Thay vì nói chuyện linh tinh ở đây với Mạc Phàm, anh ta càng muốn đạt được đồ Mạc Phàm lấy từ bí cảnh ra hơn.

Ngoài ra anh ta đã vào 14 ngày, không còn nhiều thời gian lãng phí với Mạc Phàm.

Trên đường tới đây anh ta còn phát hiện mấy bí cảnh không tệ, thừa dịp còn chút thời gian, đoạt đồ xong rồi nhanh đi tới đó, nói không chừng còn có thu hoạch ở mấy nơi đó.

- Đúng rồi, tuy thực lực của ngươi và ta tương đương, nhưng đừng hòng chạy thoát khỏi nơi này, cũng đừng nghĩ tới chuyện phản kháng, nếu không ngươi sẽ biết cái gì gọi là tổ ong vò vẽ.

Trương Thiên Bảo cầm chặt kiếm trong tay, bổ sung thêm.

Mạc Phàm xuất hiện ở chỗ này, không chỉ bị anh ta dùng hai pháp bảo loại phong khốn chặn lại, còn chuôi kiếm trong tay anh ta có uy lực như bán tiên khí.

Có thể nói là bán tiên khí này rất mạnh trong số báu vật anh ta đạt được, tên là Hồn Thiên Thứ.

Bán tiên khí này không chỉ vô cùng sắc bén, còn khống chế 36 kiện báu vật tạo thành một Hồn Thiên Kiếm Trận, uy lực rất mạnh không chỉ gấp bội bán tiên khí.

Anh ta dám xông vào đây, không sợ yêu thú ở bên trong bí cảnh, phần lớn là dựa vào kiện bán tiên khí này.

Những yêu thú Hóa Thần đỉnh phong không biết sống chết, chui vào trong Hồn Thiên Kiếm Trận đều bị đâm thành tổ ong vò vẽ, cuối cùng thành yêu đan, một tên Nguyên Anh đỉnh phong sẽ càng thảm hơn yêu thú.

Mạc Phàm lắc đầu cười, giống như không để ở trong lòng.

- Quả thật Hồn Thiên Thứ là một kiện bán tiên khí rất lợi hại, nhưng ngươi mới lấy được trong bí cảnh không lâu, còn chưa luyện hóa hoàn toàn, loại trình độ này, đừng nghĩ tới chuyện ngăn được ta.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng một tay vung lên, báu vật trôi nổi trước người hắn lùi sang một bên như cánh cửa.

Vẻ mặt Mạc Phàm thản nhiên đi từ trong ra.

- Đúng rồi, còn nữa, tu vi của hai chúng ta tương đương, đều là Nguyên Anh đỉnh phong, nhưng không phải thực lực như nhau, ta muốn giết ngươi không khó, giống như chém đứt ngọn núi này.

Mạc Phàm vươn tay chỉ, lướt qua ngọn núi gần hắn và Trương Thiên Bảo, một đạo khe hở sâu không thấy đáy chia ngọn núi thành hai.

ồ ổ ế ề ồ ề ổ ầHồn Thiên Thứ là bán tiên khí giúp Trương Thiên Bảo nổi tiếng, hiện giờ không có nhiều bán tiên khí như Hồn Thiên Thứ, chỉ có hai thanh, nhưng sau này 36 kiện đều được Trương Thiên Bảo đổi thành bán tiên khí, uy lực gần như so được với tiên khí.

Nếu Trương Thiên Bảo sử dụng bán tiên khí một cách thành thục, tất nhiên hắn không phải đối thủ của Trương Thiên Bảo, nhưng đúng lúc Hồn Thiên Thứ hắn giành tới tay là một phần của Hồn Thiên Kiếm Trận, ở trước mặt hắn vốn không đủ nhìn.

- Chuyện này…

Vẻ mặt Trương Thiên Bảo ngây ngốc.

Quả thật Hồn Thiên Thứ này là anh ta mới đạt được trong Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh, nhưng thứ nhất thứ này không yếu như vậy, tùy tiện bị Mạc Phàm phá giải, thứ hai, sao Mạc Phàm có thể biết được, hình như đây là lần đầu tiên hắn sử dụng với nhân loại.

Hơn nữa hiện giờ anh ta còn chưa nổi tiếng mới đúng, hình như người này hiểu rõ anh ta trong lòng bàn tay, chuyện này quá quỷ dị rồi.

Anh ta chớp mắt, Hồn Thiên Thứ đại phóng hào quang, 36 kiện báu vật tính cả hai kiện báu vật phong khốn đều được thu vào.

Anh ta không đòi Mạc Phàm thứ đạt được trong bí cảnh nữa, mà quay đầu rời đi.

Hồn Thiên Thứ của anh ta không giam được Mạc Phàm, dựa vào thực lực chắc chắn cũng không phải đối thủ của Mạc Phàm, ngoài ra Mạc Phàm hiểu rõ về anh ta như vậy, lại ở đây đừng nói là lấy đồ của Mạc Phàm, đồ trên người anh ta cũng bị Mạc Phàm cướp sạch.

Phải biết rằng đây là bí cảnh, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.

Mạc Phàm nhướn mày, trong mắt lộ ra chút bất ngờ. Kiếp trước Trương Thiên Bảo không chỉ cầm Hồn Thiên Thứ, còn đạt được hai kiện bán tiên khí hắn vừa lấy được, tuy hắn chưa từng gặp, nhưng dựa theo mọi người truyền lại, Trương Thiên Bảo là một người không dễ chọc, nhưng người trước mắt không giống trong truyền thuyết, không đánh lại thì vô thanh vô tức xoay người bỏ chạy, không để lại một lời nói tàn nhẫn, thậm chí không hỏi hắn là ai.

Chẳng lẽ không muốn báo thù, cầm lại đồ trong bí cảnh?

Chỉ là hơi suy nghĩ một lát, hắn thoải mái hơn.

Lúc hắn nghe nói tới Trương Thiên Bảo, người này đã bố trí đầy bán tiên khí trong Hồn Thiên Thứ, tu vi cũng vì vậy mà tới Hợp Đạo kỳ, tất nhiên khác với Trương Thiên Bảo vô danh hiện giờ.

Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, đuổi theo Trương Thiên Bảo.

Tuy Trương Thiên Bảo cũng là Nguyên Anh đỉnh phong, nhưng phẩm chất của Nguyên Anh kém hắn rất nhiều, chỉ trong giây lát hắn đã tới trước người Trương Thiên Bảo.

- Ngươi muốn cướp đồ của ta, không cướp đoạt được, muốn rời đi như vậy, không khỏi hơi đơn giản quá rồi?

Mạc Phàm cười mỉa nói.

Trương Thiên Bảo nhíu mày, trong mắt hiện lên lo lắng.

Ý niệm của anh ta vừa động, áo cà sa màu vàng lập tức xuất hiện trên người anh ta.

- Ngươi muốn làm gì, ta là đệ tử của Đạo Môn, ngươi ta đều là tu sĩ nhân loại, ngươi dám ra tay với ta, Đạo Môn bọn ta sẽ không tha cho ngươi đâu.

- Ta biết ngươi là đệ tử của Đạo Môn, cũng biết ngươi là đệ tử của Trương Đạo Thiên.

Hắn chưa từng gặp Trương Thiên Bảo, nhưng hắn biết Thiên Dương chân nhân Trương Đạo Thiên sư phụ của Trương Thiên Bảo.

- Nếu ngươi biết sư phụ ta là Trương Đạo Thiên, còn dám ra tay với ta, ngươi là đệ tử của Ma Môn hay tà phái?

Vẻ mặt Trương Thiên Bảo ngẩn ra, nói.

Sư phụ anh ta là thiên sư chính đạo, nếu đệ tử chính phái nghe thấy tên tuổi của sư phụ anh ta, đa số đều nể mặt vài phần.

Mạc Phàm biết sư phụ anh ta còn không tránh ra, chỉ sợ là tà phái.

- Ma Môn, nếu sư phụ ngươi biết ngươi đoạt đồ của đệ tử Ma Môn, có lẽ sẽ tán thưởng ngươi, nhưng nếu biết ngươi đoạt đồ của ta, ngươi đoán xem sư phụ ngươi sẽ thế nào?

Tay Mạc Phàm tạo pháp ấn, áo cà sa của hắn lập tức xuất hiện trên người hắn.

Mặc áo cà sa đi trong tuyết rất phiền phức, cho nên hắn đổi thành y phục thường dùng.

- Đệ tử của Thần Nông Tông?

Khóe miệng Trương Thiên Bảo giật giật, ước gì có thể tát mình hai cái.

Anh ta thật sự bị bí cảnh mê hoặc, vậy mà muốn cướp đồ của đệ tử Thần Nông Tông.

Thần Nông Tông và Đạo Môn đều là chính phái, quan hệ của hai nhà rất tốt.

Chuyện này còn chưa có gì, xuất hiện vấn đề gì có khả năng là hiểu lầm.

Nhưng sư nương anh ta là đệ tử của Vô Hỏa Phong Thần Nông Tông, sư phụ anh ta không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ sư nương này của anh ta.

Nếu để sư phụ anh ta biết anh ta đoạt đồ của đệ tử Thần Nông Tông, còn là đệ tử chữ lót “Bất”, chắc chắn sẽ hành hung anh ta lấy lòng sư nương.

Phải biết rằng sư nương anh ta là đệ tử chữ lót “Bất”, tương đương anh ta cướp đồ tiểu sư đệ của sư nương.

Lúc này Trương Thiên Bảo đột nhiên có kích động muốn khóc.

Nếu thực lực của Mạc Phàm không bằng anh ta, anh ta xóa ký ức của Mạc Phàm là được, nhưng anh ta không thể đánh lại Mạc Phàm.

Chẳng trách Mạc Phàm quen anh ta, còn hiểu rõ về anh ta như vậy, chỉ sợ quan hệ giữa Mạc Phàm và sư nương không bình thường.

- Vị sư thúc này, vừa rồi là ta tẩu hỏa nhập ma, đánh lén người, người đại nhân không chấp nhặt với tiểu nhân, tha cho ta một mạng đi?

Trương Thiên Bảo gần như không do dự, cười hì hì nói.

- Có thể.

Mạc Phàm sảng khoái nói.

Trương Thiên Bảo hơi sửng sốt, trong mắt hiện lên vui mừng.

- Vậy Thiên Bảo cáo từ trước, ta còn một ngày là phải rời khỏi bí cảnh này, còn chút đồ chưa lấy được, cần phải nhanh chóng qua đó, Thiên Bảo không quấy rầy tiểu sư thúc tìm đồ nữa.

Nói xong, Trương Thiên Bảo rời đi như được đại xá.

Anh ta mới đi hai bước, bỗng nhiên cảm thấy không đúng lắm, lại lấy một hộp ngọc từ trong nhẫn trữ vật ra.

- Đúng rồi sư thúc, bên trong là Thiên Thọ Quả vạn năm, không những kéo dài tuổi thọ, còn duy trì dung nhan, đây là ta tốn chín ngày mới đạt được, sư thúc đừng khách sáo, mời người nhận lấy, xem như đền bù vừa rồi Thiên Bảo mạo phạm.

Trương Thiên Bảo mở hộp ngọc ra, vẻ mặt lấy lòng nói.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua hộp ngọc trong tay Trương Thiên Bảo, không chút khách sáo nhận lấy hộp ngọc.

Trương Thiên Bảo này coi như là khí vận chi tử, đối với người khác mà nói vài năm cũng không tìm được Thiên Thọ Quả này, đối với Trương Thiên Bảo thì là chuyện tiện tay nhặt được, không cầm thì uổng.

- Đa tạ sư thúc, Thiên Bảo đi thật đây.

Trương Thiên Bảo thấy Mạc Phàm cất Thiên Thọ Quả, lúc này mới yên tâm đi tiếp.

Nhưng anh ta đi chưa được hai bước, lại bị Mạc Phàm ngăn cản.

- Sư thúc, đấy là đồ tốt trên người ta, thứ khác thực sự không còn, hay là sư thúc đi theo ta, ta biết mấy bí cảnh, có thể nói cho sư thúc?

Trương Thiên Bảo hơi sửng sốt, lại nói.

- Ta có thể tha cho ngươi một mạng, chỉ là trên người ngươi có một thứ ta muốn mượn dùng, đợi ta ra khỏi Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh, sẽ trả lại cho ngươi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Vậy mà trên người Thiên Bảo có thứ sư thúc cần, thứ đó là gì, sư thúc nói thử xem.

Sắc mặt Trương Thiên Bảo thay đổi, vẫn cố nặn ra tươi cười nói.

Anh ta không phải đối thủ của Mạc Phàm, nếu từ chối quá dứt khoát, Mạc Phàm đoạt đồ của anh ta thì không nói, sư phụ anh ta cũng sẽ không ra mặt vì anh ta.

- Thiên Bảo Thông Bàn.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói.

Trước khi Trương Thiên Bảo tiến vào Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh, số mệnh, thiên phú đều bình thường.

Nhưng sau khi ra khỏi bí cảnh, một đường gặp dữ hóa lành, phong sinh thủy khởi, rất nhanh liền nổi tiếng.

Sở dĩ anh ta có thể có bản lĩnh này, là nhờ Thiên Bảo Thông Bàn tổ truyền nhà anh ta.

Trước khi rời khỏi bí cảnh, hắn còn đang lo lắng có gặp được cơ duyên hay không.

Chỉ là khi hắn nhìn thấy Trương Thiên Bảo, hắn không cần lo lắng vấn đề này nữa rồi.

Hắn chỉ cần đi theo Trương Thiên Bảo, hoặc lấy Thiên Bảo Thông Bàn ở trên người Trương Thiên Bảo là được, sẽ không cần sầu chuyện bí cảnh nữa rồi. Dựa theo lời Trương Thiên Bảo mới nói, anh ta chỉ có thể ở trong này thêm một ngày, đúng lúc hắn có thể mượn Thiên Bảo Thông Bàn dùng một thời gian.