Chương: Lực Lay Động Hợp ĐạoHai bọn họ vào sơn động, vừa mới bắt đầu còn không có gì, không gian liệt phùng có uy hiếp nhất định đối với bọn họ, nhưng tránh không khỏi mắt bọn họ. Shared by: banlong.us === oOo ===
Bọn họ vừa ẩn giấu không gian liệt phùng, vừa bố trí trận pháp thuận lợi qua 300 mét.
Nhưng bỗng nhiên có lực đẩy mạnh truyền đến, trực tiếp đẩy lùi bọn họ vào trong Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh.
Hai bọn họ chỉ mở chiến giáp hộ thể, một đường đánh qua không gian liệt phùng trong thông đạo.
May mà bản thể của Vô Thiên là Dực Long ngân bối, cơ thể vô cùng cường hãn, chiến giáp trên người ông ta là lân phiến trên người ông ta tạo thành, rất cứng.
Nếu không hai bọn họ sẽ bị cắt thành mảnh nhỏ dưới nhiều không gian liệt phùng như vậy.
Chuyện này còn chưa tính, không chỉ đám Hàn Ly tiến vào Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh một cách dễ dàng, ngay cả Mạc Phàm cũng bình yên vào được.
- Hai người bị đẩy vào đúng không?
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, hỏi.
- Tiểu tử, là ngươi giở trò đúng không, ta muốn giết ngươi.
Bóng dáng Vô Thiên nhoáng lên một cái liền đến trước người Mạc Phàm, mũi thương sắc bén của Bàn Long Thương chỉ về phía yết hầu Mạc Phàm.
- Vô Thiên, ngươi đã quên lời thề của các ngươi rồi à?
Sắc mặt Hàn Ly thay đổi, vội vàng nói.
- Các người làm trái lời thề trước, thiếu chút nữa hại chết bọn ta trong thông đạo, bây giờ cho dù ta giết ngươi, hẳn là không bị Trớ Chú Chi Môn trừng phạt đâu.
Vô Thiên nghiến răng, trầm giọng nói.
- Ngươi.
Hàn Ly nhíu mày, đôi mắt khẽ đảo.
Hai người bị thương nặng như vậy, quả thật bọn họ đã vi phạm lời thề.
- Ngươi mang Tiểu Linh đi một bên trước đi.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, đưa Tiểu Hàn Ly cho Hàn Ly.
Hàn Ly hơi sửng sốt, vẫn nhận lấy Tiểu Hàn Ly.
Mạc Phàm nhìn Vô Thiên một cái, sau đó nhìn Vô Sương cách đó không xa.
- Bọn ta làm trái lời thề, các ngươi thử một chút xem, xem Thiên Lôi đánh hai người trước hay là giết bọn ta trước?
Hắn chỉ đồng ý để Vô Sương và Vô Thiên tiến vào Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh, không có nói còn sống hoặc chết, hay bị trọng thương.
Cho dù Vô Sương và Vô Thiên bị Thôn Thiên Thú biến thành thông đạo đè chết, hắn đều không vi phạm lời thề.
Huống chi Thôn Thiên Thú là Vô Sương thả ra đối phó hắn, nếu Vô Sương không thả Thôn Thiên Thú ra, sao đến nỗi này?
Vô Thiên nhíu mày, dời mắt nhìn Vô Sương ở phía sau không xa.
Vô Sương nhíu chặt mày, sắc bén trong mắt bắn ra bốn phía, im lặng không nói.
- Như vậy đi, có cần ta gọi Trớ Chú Chi Môn ra, để Trớ Chú Chi Môn phán quyết xem ai làm trái lời thề hay không, chỉ là nếu Trớ Chú Chi Môn xuất hiện, tất có người bị phạt, các ngươi muốn thử phương pháp này không?
Mạc Phàm lại nói tiếp.
- Không cần, xem như ngươi lợi hại, lần này bổn vương nhận tội, nhưng tốt nhất là ngươi ngoại trừ Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh thì đừng xuất hiện ở Vạn Yêu Quật, còn cả ngươi, ngươi, ngươi nữa!
Mặt Vô Sương như băng sương, lạnh lùng chỉ Hàn Ly, Ma Ngưu và yêu lang.
Tuy bọn họ vào Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh, nhưng không chỉ không làm gì được Mạc Phàm và Hàn Ly, trái lại mình còn bị thương.
Trừ chuyện đó ra, bọn họ đường đường là hai yêu vương Hợp Đạo kỳ, vậy mà không thể làm gì được đám Mạc Phàm.
Nếu phải nghiền ngẫm từng chút một, bọn họ không chỉ không giết được đám Mạc Phàm, ra tay sẽ tính là vi phạm lời thề.
Thậm chí có thể nói, đám Mạc Phàm có thể đánh bọn họ, bọn họ không thể đánh trả.
- Nếu không, Vô Sương ta băm các ngươi ra vạn đoạn.
Vô Sương hung dữ nói.
Bà ta đấu với Hàn Ly nhiều năm như vậy, chưa từng nếm thiệt thòi, lần này bà ta thất bại thảm hại, nhưng việc này chưa xong đâu.
Cho dù đám Mạc Phàm lấy được cơ duyên, có mệnh sống hãy nói.
Bà ta không thể ra tay, nhưng trong Vạn Yêu Quật có rất nhiều yêu vương Hợp Đạo kỳ theo đuổi bà ta, để những yêu vương này ra tay không tính là vi phạm lời thề.
- Thả cậu ta ra, chúng ta đi.
Vô Sương lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Vô Thiên không cam lòng, vẫn cất Bàn Long Thương đi.
- Tiểu tử, chúng ta đợi coi, đợi lúc ta có thể giết ngươi, ngươi sẽ biết việc làm hôm nay của ngươi ngu ngốc cỡ nào.
Nói xong, hai người xoay người định rời đi.
Bọn họ đã lập lời thề bực tức như vậy, hiện giờ đổi ý cũng vô dụng, thay vì nhìn Mạc Phàm mà tức giận, trái lại chẳng bằng tìm cơ duyên, không uổng phí bọn họ tìm cách đi vào.
- Đợi một chút.
Hai người mới xoay người, còn chưa rời đi, liền bị Mạc Phàm gọi lại.
- Sao thế, tiểu tử, bây giờ hối hận à, muộn rồi.
Vô Thiên hơi nhếch miệng, cười mỉa nói.
Mạc Phàm lắc đầu cười, đôi mắt nheo lại, mấy chữ truyền từ miệng hắn ra.
Mạc Phàm lắc đầu cười, đôi mắt nheo lại, mấy chữ truyền từ miệng hắn ra.
- Bí pháp, Hợp Lưu Thiên Băng.
Mấy chữ này vừa ra khỏi miệng, thân hình Mạc Phàm nhất huyễn vi nhị, chỉ trong chớp mắt đã tới trước người Vô Sương và Vô Thiên, trên nắm tay tràn đầy phù văn phong cách cổ xưa, một vòng xoáy xuất hiện trên nắm tay của hắn, trong chớp mắt lực lượng toàn thân ngưng tụ trên hai nắm tay.
Một cái đấm mạnh vào ngực Vô Thiên, cái còn lại thì trúng cự thạch cao mấy chục mét bên cạnh Vô Sương. “Bùm!” Tảng đá kia lặng yên không tiếng động hóa thành tro bụi bay xa theo quyền kình, một quyền khác thì khắc lên ngực Vô Thiên, Vô Thiên bay ngược về sau, lùi ra ba mét mới dừng lại được, một đạo vết rạn xuất hiện trên khôi giáp đầy vết rạn của Vô Thiên.
Xung quanh, cho dù là Vô Thiên Vô Sương hay là đám Hàn Ly đều sửng sốt.
Tuy Vô Sương và Vô Thiên bị trọng thương, nhưng cũng là yêu vương Hợp Đạo kỳ, nắm giữ đủ đạo.
Dưới Hợp Đạo kỳ, cho dù là tu sĩ Hóa Thần đỉnh phong cũng là gà đất chó kiểng trước mặt Hợp Đạo kỳ.
Hợp Đạo kỳ có thể đánh bại Hóa Thần kỳ tùy ý, Hóa Thần kỳ không thể làm gì được Hợp Đạo kỳ, gần như có thể nói là đánh cũng không đánh được tu sĩ Hợp Đạo kỳ.
Một quyền của Mạc Phàm không thể thương tổn Vô Thiên và Vô Sương, nhưng là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ vậy mà đánh tu sĩ Hợp Đạo kỳ, còn đánh bay Vô Thiên không kém trong Hợp Đạo kỳ, đây gần như là chuyện không thể.
- Ta không thích ra tay đả thương người, nhất là không thích đánh phụ nữ, nhưng ta cũng không thích bị người ta mạo phạm, nếu các ngươi thích chịu nhục, ta còn phương pháp khác thương tổn các ngươi, các ngươi có thể thử xem, không muốn thì câm miệng lại.
Mạc Phàm làm như không thấy biểu cảm của đám Vô Thiên Vô Sương, bình tĩnh nói.
Hai yêu vương Hợp Đạo kỳ cũng dám làm càn trước mặt hắn, bọn họ nghĩ rằng bọn họ là yêu vương Hợp Đạo kỳ, hắn không thể làm gì được sao?
Cho dù dựa vào thực lực giết không chết, độc dược và nguyền rủa cũng được.
Vô Sương nhìn phân thân của Mạc Phàm cố tình đấm vào tảng đá, đôi mắt đảo vài lần, lần này lấy lại tinh thần.
Lúc trước bà ta không biết Mạc Phàm có tài cán gì, ngoại trừ ỷ vào mình là đệ tử của Thần Nông Tông không sợ chết ăn chơi trác táng mà thôi.
Nhưng bây giờ bà ta cảm nhận được, Mạc Phàm không chỉ có bản lĩnh phi phàm, trên người hắn còn có khí phách đa số tu sĩ cấp bậc này không có.
Lúc Vô Sương khiếp sợ, Vô Thiên nhíu mày thành chữ “hỏa”, một quyền đánh về phía Mạc Phàm.
- Tiểu tử, ta giết ngươi.
Ông ta là một yêu vương Hợp Đạo, vậy mà để một tu sĩ nhân loại đánh bay, chuyện này truyền ra ông ta không thể ngẩng mặt ở Vạn Yêu Quật được.
- Đủ rồi, Vô Thiên, còn cảm thấy chưa đủ nhục nhã à, chúng ta đi.
- Nhưng mà?
- Câm miệng, đi.
Vô Sương lạnh lùng quát, xoay người biến mất trong bí cảnh.
Trong mắt Vô Thiên lóe lên hung dữ, trừng Mạc Phàm một cái rồi biến mất theo.
Ở tại chỗ, Tiểu Hàn Ly nhảy lên trên vai Mạc Phàm, Hàn Ly và Ma Ngưu mãi mới phản ứng kịp, hai người hít vào một hơi khí lạnh, mãi mà không nói nên lời.
Một quyền lay động tu sĩ Hợp Đạo kỳ, tuy lần này Mạc Phàm hao phí tất cả linh khí trên người, nhưng không phải ai cũng có thể làm được.
Cho dù có người làm được, cũng không có mấy ai dám làm.
- Ta chuẩn bị nhìn khắp nơi một phen, ngươi có tính toán gì không?
Mạc Phàm không nói tới chuyện một quyền kia, hỏi Hàn Ly.