Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 819# 2




 

 

 

Chương: Khổn Thần Ra Tay
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




- Bái kiến Khổn Thần đại nhân.

Không Chân thấy Khổn Thần đến, sắc mặt thay đổi, vội vàng quỳ lạy hành lễ.

- Đứng dậy đi.

Khổn Thần hơi nhíu mày, lạnh lùng nói.

Không Chân vẫn không nhúc nhích, quỳ một gối trên đất như cũ, mồ hôi to như hạt đậu xuất hiện trên đầu ông ta.

Lúc ông ta nhìn thấy Mạnh Bất Đồng, cũng không thất thố như vậy.

Khổn Thần không để ý tới Không Chân, di chuyển bước ngọc, đi tới rìa đỉnh núi.

- Tiểu Chân, ngươi biết vì sao ngươi thua tiểu tử mới tới không?

- Là Không Chân quá sơ suất, nếu không Không Chân nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ của Khổn Thần giao cho.

- Không phải ngươi quá kiêu ngạo, là vì bên trong ngươi không bằng cậu ta.

Khổn Thần hừ lạnh một tiếng nói.

Không Chân hơi sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.

- Không Chân không rõ, mong Khổn Thần đại nhân chỉ rõ.

- Ngu ngốc, ngươi cảm thấy trên người ngươi có điểm nào hơn người?

Trong mắt Khổn Thần hiện lên ánh sáng lạnh, hỏi.

- Tiểu Chân lĩnh ngộ ngoại đạo thuộc tính phong.

Không Chân nghĩ một lát nói.

Ông ta vốn định nói mình phong linh căn tinh thuần, nhưng nghĩ một lát thì không nói.

Tuy linh căn đơn thuần hiếm có, nhưng ở trong mắt tiên khí như Khổn Thần đại nhân thì không đáng kể chút nào.

- Còn nữa không?

- Đã không còn.

Không Chân lắc đầu.

- Vậy ngươi cảm thấy tên tiểu tử kia so với ngươi, cậu ta có gì?

Khổn Thần lại hỏi tiếp.

- Sư thúc sao?

Không Chân nhíu mày, chỉ suy nghĩ một lát, lông mày lập tức nhíu lại.

- Mạc sư thúc không chỉ lĩnh ngộ y đạo, hình như cái gì cũng có.

Nếu Khổn Thần không hỏi ông ta như vậy, ông ta vẫn chỉ cảm thấy mình sơ suất, nhưng hiện giờ nghĩ lại, không phải như vậy.

Ở trước người Mạc Phàm, ông ta hoàn toàn như một tiểu bạch.

Mà ở trong mắt ông ta, Mạc Phàm không gì không làm được.

Lần này, ông ta lập tức hiểu rõ ý lúc trước của sư phụ rồi.

Cho dù ông ta không tiến vào biệt viện của Mạc Phàm, Mạc Phàm sẽ tự mình ra ngoài tìm ông ta, chỉ sợ kết quả cũng như vậy, ông ta vẫn thua trong tay Mạc Phàm, ông ta sơ suất hay không đều không khác nhau.

Ở trước mặt Mạc Phàm, ông ta chỉ là một vãn bối, không đáng để nhìn.

- Đứng dậy đi, ngươi có thể nhìn thấu điểm này nhanh như vậy, coi như không tệ.

Khổn Thần khẽ gật đầu, hài lòng nói.

Lúc này Không Chân mới chậm rãi đứng dậy, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy cẩn thận.

- Tiểu Chân, ngươi là ta nhìn lớn lên, ta hi vọng ngươi có thể như tiểu tử kia, ngươi có nguyện ý như tên tiểu tử kia hay không?

Khổn Thần hơi hé miệng, hỏi.

- Đại nhân có gì cứ việc nói, Không Chân chết muôn lần cũng sẽ làm được giúp đại nhân.

Không Chân ôm quyền nói.

Tiên khí Khổn Thần có địa vị rất cao, có đôi khi còn cao hơn sư phụ ông ta vài phần.

Nếu tiên khí vươn tay với ông ta như vậy, chắc chắn là có chuyện để ông ta làm.

- Cho dù là vi phạm ý nguyện của sư phụ ngươi, cũng được chứ?

Khổn Thần hơi nhếch miệng, xoay người nhìn Không Chân, cười quyến rũ hỏi.

- Chuyện này…

Đôi mắt Không Chân khẽ đảo, lộ ra vẻ do dự.

- Như vậy đi, ta không làm khó dễ ngươi nữa, muốn thế nào tự ngươi lựa chọn, lúc trước lúc ta và sư phụ ngươi trảm yêu trừ ma, đã từng cảm nhận được mấy nơi có tiên khí, đều lưu lại trong ngọc bài này rồi, ngươi có thể đi nhìn xem, nếu vận khí tốt, có thể đạt được cơ duyên không kém tiểu tử kia đâu.

Khổn Thần lấy một ngọc bài ra, ném cho Không Chân.

Không Chân nhìn ngọc bài kia, hai tay nắm chặt lại, trên mặt đều là do dự.

Tiên khí, không chỉ khiến sức chiến đấu của một tu sĩ bạo tăng, cũng đại biểu cho tiên duyên.

Mỗi chỗ có tiên khí, đều có ý nghĩa là một tiên duyên.

Sư phụ ông ta vì tiên khí Khổn Thần, cho nên mới nổi tiếng trong rất nhiều sư huynh đệ.

Nếu ông ta đạt được một kiện tiên khí, quả thật cũng có thể như Mạc Phàm.

Nhưng mà…

- Chỉ cần ngươi lấy thứ này, phải làm hai nhiệm vụ giúp ta, chưa hẳn đã vi phạm ý nguyện của sư phụ ngươi, ngươi nghe ta nói trước, rồi đưa ra quyết định.

- Dạ, đại nhân.

Không Chân gật đầu.

- Quan hệ giữa ngươi và Long Ngạo Thiên không tệ đúng không?

- Tính là một chút, ta có Thông Tấn Phù của Long Ngạo Thiên.

Không Chân nói.

- Nói cho tiểu tử đó, trên Đại Bỉ cho dù gặp đệ tử tông phái nào đều giết hết toàn bộ, đây là nhiệm vụ đầu tiên.

Trong mắt Khổn Thần hiện lên sắc bén, nói.

Mạnh Bất Đồng sẽ không tự mình ra tay giết Mạc Phàm, bà ta cũng không thể, như vậy chỉ có thể để người khác ra tay.

Mạnh Bất Đồng hạn chế cấp bậc tu vi của Mạc Phàm, vậy chuyện giết người để bà ta làm.

Khả năng Mạc Phàm gặp Long Ngạo Thiên ở Đại Bỉ là rất cao, Long Ngạo Thiên giết tất cả đối thủ, không chỉ không ai hoài nghi tới bọn họ, còn có thể giết được Mạc Phàm.

- Chuyện này cho dù không có tin tức tiên khí, Không Chân cũng sẽ đồng ý với đại nhân.

Không Chân cung kính nói.

Chuyện này không tính là vi phạm ý nguyện của sư phụ ông ta, cho dù sư phụ ông ta biết, cũng không trách phạt ông ta.

Bởi vì sư phụ ông ta không cho ông ta đi quản chuyện Vạn Yêu Quật, không nói gì chuyện này ông ta cũng không được làm.

- Rất tốt, chuyện thứ hai, Phong Linh Châu của ngươi bị sư phụ ngươi đưa cho tiểu tử kia đúng không?

Lông mày Khổn Thần hơi giãn ra, nói tiếp.

- Đúng vậy.

Khổn Thần gật đầu.

- Ta nhớ rõ trong Vạn Yêu Quật, ngươi còn hợp tác với một đệ tử của Luật Pháp Đường, tên đó còn sống không?

- Còn sống ạ.

- Cho ngươi thứ này, bảo tên đó mang theo thứ này tới nơi sâu nhất ở cực tây chi địa, nói tung tích viên Phong Linh Châu trước mặt người kia, đối phương sẽ hiểu rõ tình huống.

Khổn Thần lấy một hạt châu trắng ngà ra, ném cho Không Chân.

- Còn mấy tháng nữa sẽ tới Đại Bỉ tông môn, Mạc Phàm ở Vạn Yêu Quật lâu như vậy, sao có thể để Mạc Phàm sống dễ chịu được, nếu có thể khiến Mạc Phàm chết trong Vạn Yêu Quật, thì không cần đêm dài lắm mộng.

- Vùng cực tây chi địa, đại nhân chuẩn bị để Bạch Hổ kia đối phó Mạc sư thúc sao, sư phụ đã bảo ta đừng quản chuyện ở Vạn Yêu Quật rồi.

Không Chân nhướn mày, khó xử nói.

Phong Linh Châu của ông ta là thiên tài địa bảo thuộc tính phong, là Khổn Thần cho ông ta, nếu tin tức này bị Bạch Hổ biết, chắc chắn sẽ dẫn tới yêu tộc tranh đoạt.- Chuyện này thì ngươi không cần quản, đây là chuyện của ta, ngươi biết quá nhiều, trái lại đối với ngươi không tốt, ngươi chỉ cần nói cho ta, ngươi có làm hai chuyện này giúp ta hay không.

Khổn Thần lạnh lùng nói.

- Nhưng đệ tử kia có thể đến sâu trong vùng cực tây chi địa sao?

Không Chân nghi ngờ nói.

Chính ông ta cũng không dám dễ dàng đi vào vùng cực tây chi địa, nhất là vào tận sâu, chút tu vi đó của Vương Thành càng không có khả năng.

- Chuyện này không cần ngươi quan tâm, không phải ngươi muốn xử lý tiểu tử của Luật Pháp Đường kia sao, hiện giờ ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói là được, nếu tiểu tử của Luật Pháp Đường không tới được cực tây chi địa, cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ ta đưa cho ngươi, thế nào?

Bà ta từng tới Vạn Yêu Quật, Bạch Hổ kia được bà ta cứu một lần, chỉ cần cầm tín vật của bà ta, ở cực tây chi địa hẳn là không có yêu tộc dám ra tay với Vương Thành, trừ phi Vương Thành hoàn thành nhiệm vụ.

- Ta lại nhắc nhở ngươi một chút, cơ duyên đều là tự mình tranh lấy, Mạc Phàm chắc chắn cũng như vậy, ngươi có phải như vậy không ta không biết.

Khổn Thần lại nói tiếp.

Không Chân do dự một lát, đôi mắt ông ta nheo lại, cất ngọc bài và hạt châu kia đi.

Quả thật những lời Khổn Thần nói không sai, toàn bộ đều là tranh giành mà có, không tranh sẽ quay về bình thường như phần lớn mọi người.

- Đa tạ đại nhân ban cho cơ duyên, Không Chân nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ của đại nhân.

- Ừm, đi đi.

Khổn Thần vẫy tay.

Khổn Thần cúi đầu với Khổn Thần, xoay người biến mất.

Khổn Thần nhìn về phía Thương Ngô Sơn chỗ Mạc Phàm, một vùng quang mang lập tức lọt vào tầm mắt bà ta, lông mày bà ta nhíu lại.

- Tiểu tử, muốn tiến vào Nguyên Anh kỳ, trở thành Tiên Anh, không đơn giản như vậy đâu.

Bàn tay trắng nõn của bà ta vươn ra, ngón tay khẽ búng ra, một đạo quang mang màu đen tuyền bay về phía Thương Ngô Sơn chỗ Mạc Phàm.