Chương: Bí Cảnh
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Giọng nói mời vào vừa vang lên, một đạo bạch quang vờn quanh một quyền trong biệt viện, bay vào trong phòng khách, rơi xuống nơi cách Mạc Phàm không xa.
Bạch quang thu lại, hư ảnh Hàn Ly xuất hiện.
- Ngươi phụ vào trên thân Ma Ngưu đúng không?
Mạc Phàm liếc mắt nhìn hư ảnh Hàn Ly một cái, nói.
Đây là một đạo thần hồn của Hàn Ly, chắc chắn chính bà ta không có biện pháp tiến vào, trận pháp ở Thương Ngô Sơn rất lợi hại, chỉ có thể theo ông ta vào.
Yêu lang trải qua hắn cải tạo, Hàn Ly không có khả năng bám lên trên, chỉ có thể là Ma Ngưu.
Nếu hắn đoán không nhầm, hẳn là lúc Ma Ngưu bị đánh vào trong nhược thủy bị Hàn Ly ký gửi thần hồn.
- Người vừa rồi thật sự là Mạnh Bất Đồng à?
Hàn Ly nhìn chằm chằm Mạc Phàm, không trả lời, trái lại hỏi.
Mạc Phàm gật đầu, tiếp tục dùng trà.
- Vậy mà ông ta không ra tay giết ngươi.
Hàn Ly cảm thấy khó hiểu nói.
Mạnh Bất Đồng muốn giết Mạc Phàm hai lần, Mạnh Bất Đồng tự mình tới đây, nhưng không giết Mạc Phàm, chỉ dùng trà và nói chuyện với Mạc Phàm, nói cho bà ta những lời này bà ta đều không tin tưởng, càng không nói là nhìn thấy.
ế ế ấ ể ề ế- Ông ta không phải người thích giết người lung tung, nếu không ngươi cảm thấy phân thân này của ngươi còn có thể nói chuyện sao, ngay cả Hàn Ly Động lúc này đều thành phế tích.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Những lời hắn nói, Mạnh Bất Đồng là không thể ra tay giết.
Mạnh Bất Đồng giết hắn, hoàn toàn mất đi cơ hội tiến về trước một bước.
Còn Hàn Ly, Mạnh Bất Đồng thật sự không thích giết người, nếu thật sự ra tay, với thực lực của cao thủ Đại Thừa, dù ở đây chỉ có một đạo thần hồn của Hàn Ly, cũng khiến Hàn Ly Động bị giết sạch.
- Vậy ông ta tới làm gì, chỉ là tới cứu Không Chân sao?
Hàn Ly nhíu chặt mày, hỏi.
Mạnh Bất Đồng muốn giết Mạc Phàm, không tự mình ra tay, còn tặng Mạc Phàm đồ, Phong Linh Châu và thứ liên quan tới y đạo, như vậy bà ta càng ngày càng không hiểu rồi.
- Ông ta tới đưa thứ này.
Mạc Phàm đặt chén trà xuống, nhìn lướt qua hạt châu màu lam kia.
- Hạt châu này có khả năng sao, có thể giết người à?
Một tay của Hàn Ly vươn về phía hạt châu màu lam kia, hạt châu lập tức bay về phía tay bà ta.
- Hạt châu này không thể giết người, bên trong là một bộ y đạo tâm huyết cả đời của tiền bối, hạt châu là một viên Anh Phách Châu, bên ngoài là Thiên Long Phong Ấn, ở trong mắt không ít người được xem như là vật báu truyền thừa vô giá.
Mạc Phàm thản nhiên nói, không để vào trong mắt.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn thấy hạt châu này, kiếp trước là hắn phá giải hạt châu này, lấy y đạo bên trong và những thứ khác.
- Làm sao có thể, ông ta biết thứ này là vật báu vô giá, vậy mà đưa thứ này cho ngươi?
Hàn Ly lắc đầu, rõ ràng là không tin lời Mạc Phàm nói.
- Là vật báu vô giá, chỉ là muốn mở ra, phải trả đại giá.
Mạc Phàm cười nhạt, nói.
- Đại giá gì?
- Vẫn đứng ở Nguyên Anh kỳ.
Cao thủ y đạo này cho rằng, tu vi quá cao sẽ ảnh hưởng tới cảm ngộ y đạo, cho nên trên hạt châu này có cấm chế, phàm là người mở hạt châu này sẽ kế thừa y đạo của người này, cũng bị Thiên Long Phong Ấn trên hạt châu hạn chế tu vi, thẳng tới Nguyên Anh kỳ không thể tiến lên.
Vì nguyên nhân đó, tất cả sư huynh không dám động vào thứ này.
Cho dù tu vi của bọn họ đã tới Đại Thừa, cũng sợ ảnh hưởng tới tăng tu vi sau này.
Hạt châu này dạo qua tay không ít sư huynh một vòng, cuối cùng vẫn đến tay hắn.
Hắn vì cơ thể và Thiên Anh Thánh Thuật, tu vi bị vây ở Kim Đan kỳ, vẫn không thể tiến nửa bước, hạn chế trên hạt châu này gần như thùng rỗng kêu to đối với hắn, cuối cùng được hắn phá giải, lần này cũng vậy, chẳng qua trước 40 năm.
- Có phải cao thủ y đạo này điên rồi không?
Vẻ mặt Hàn Ly ngây ngốc, hỏi.
Người bình thường thu đồ đệ hoặc truyền thừa y đạo, tu vi càng cao càng tốt.
Yêu tộc bọn họ cũng vậy, chỉ lựa chọn rất mạnh, một số đời sau yếu kém cho dù có thể sống sót cũng bị vứt bỏ một cách vô tình, từ trên người Ngũ Hành Yêu Tộc có thể nhìn ra điểm này.
Cao thủ y đạo này thì hay rồi, tu vi người kế thừa y đạo của ông ta giới hạn ở Nguyên Anh kỳ.
Không có tu vi, y đạo cao tới đâu cũng chỉ là y sinh.
- Tu vi thấp một chút, quả thật giúp đề thăng y đạo.
Mạc Phàm lắc đầu nói.
Ý nghĩ của cao thủ y đạo này không sai, sau Nguyên Anh kỳ, thì đi trên đường lĩnh ngộ đại đạo của bản thân.
Một khi lĩnh ngộ đạo của mình, còn phải lĩnh ngộ một con đường khác khó hơn nhiều, giống như một người đi trên hai con đường, khó càng thêm khó, không bằng chặt đứt một đạo tu hành, chỉ hành y sẽ nhanh hơn.
Kiếp trước hắn có thể có tu vi y đạo cao như vậy, ngoại trừ thiên phú và kỳ ngộ ra, cùng vì phương diện tu vi.
- Vậy Mạnh Bất Đồng đưa thứ này cho ngươi, chẳng phải muốn thực lực của ngươi dừng ở Nguyên Anh kỳ sao?
Hàn Ly nhíu chặt mày, hỏi.
- Ngươi không tính là ngu dốt.
Mạc Phàm cười khẽ, nói.
- Mạc Phàm, đừng tưởng rằng ngươi thắng ta một lần, thì có thể nói chuyện với ta như vậy, ngươi cũng không thắng chỗ nào, một tu sĩ nhân loại Nguyên Anh kỳ.
Hàn Ly ném hạt châu cho Mạc Phàm, hừ lạnh một tiếng nói.
Mạc Phàm không chỉ lấy Phong Linh Châu, thiếu chút nữa dùng trận pháp giết Không Chân, quả thật bà ta thua Mạc Phàm.
Nhưng Mạnh Bất Đồng cho Mạc Phàm thứ như vậy, rõ ràng là muốn hạn chế tu vi của Mạc Phàm, khiến tu vi của Mạc Phàm dừng ở Nguyên Anh kỳ.
Mạc Phàm biết rõ đây là cạm bẫy, vậy mà vẫn đồng ý.
Nói như vậy, Mạc Phàm không có y đạo toàn thân, chỉ là phế vật, nếu không vì trận pháp này, bà ta có thể giết Mạc Phàm rất dễ.
Một nhân loại ngu ngốc, còn nói bà ta không ngu ngốc.
- Ngươi chuẩn bị phá giải hạt châu này à?
Hàn Ly hỏi tiếp.
- Nếu như đã đồng ý, tất nhiên phải phá giải.
Mạc Phàm hờ hững nói.
- Ngươi muốn vẫn làm cao thủ Nguyên Anh à?
Sắc mặt Hàn Ly khó coi, tức giận nói.
- Cho dù ông ta không nói, ta cũng sẽ mở hạt châu này ra.
Mạc Phàm cất hạt châu kia đi, hờ hững nói.
Tất nhiên hắn hiểu ý của Mạnh Bất Đồng, đơn giản là muốn ngáng chân hắn.
Nhưng bên trong hạt châu này ngoại trừ thứ liên quan tới y đạo ra, còn có một thứ liên quan tới số mệnh của Thần Nông Tông.
Kiếp trước vì thứ này, Thần Nông Tông tránh được một kiếp nạn.
Kiếp nạn này hắn nói suông không có ích gì, chỉ mở thứ này giao cho sư phụ hắn mới được.
Nếu không có thứ này, hắn chắc chắn không đồng ý với Mạnh Bất Đồng, hạn chế tu vi của bản thân.
- Ta thấy những người y đạo cao như các ngươi đều là kẻ điên.
Hàn Ly hơi phát điên nói.
Một cao thủ y đạo muốn hạn chế tu vi của người mà mình truyền y bát, vậy mà Mạc Phàm biết rõ tu vi bị hạn chế, vẫn đi vào trong cạm bẫy này.
- Ngươi tới nơi này, còn nghe lén ta và sư huynh nói chuyện, chỉ vì chuyện này à?
Mạc Phàm nhíu mày, lạnh nhạt hỏi.
- Tất nhiên không phải, sinh tử của ngươi, không có một chút quan hệ với bản cung, bản cung chỉ muốn xem ngươi có sống sót hay không.
Trên gương mặt như ngọc của Hàn Ly xuất hiện đỏ ửng, vội vàng nói.
- Còn nữa, không phải ngươi muốn đại diện cho Thần Nông Tông tham dự Đại Bỉ tông môn sao, bản cung biết một bí cảnh, nếu chúng ta có thể đi vào đó, sẽ thu hoạch được không ít cơ duyên, nếu ngươi có hứng thú, bản cung có thể dẫn ngươi đi thử, ngươi suy nghĩ một chút đi.
Hàn Ly lại nói tiếp.