Chương: Ra Tay
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Nếu Hoa Hạ vẫn còn là Hoa Hạ trước đây, đừng nói là Mạc gia và hội ngũ lão cùng liên hợp, một Mạc gia hay một hội ngũ lão, bọn họ sẽ lập tức rời đi, bởi vì Nguyệt Hạ Chi Dực bọn họ biết rõ tông môn ẩn thế đáng sợ cỡ nào.
Nhưng trong cuộc chiến ở cửa địa ngục, tông môn ẩn thế bị Mạc Phàm đánh bại, có thể nói là vận số đã hết.
Đã không còn tông môn ẩn thế, hiện giờ có không biết bao nhiêu người rộn rạo, muốn phân chia miếng thịt béo là Hoa Hạ.
Trần gia dùng Mạc gia và hội ngũ lão uy hiếp anh ta, trái lại không chọn sai người, nhưng chọn sai thời điểm.
Sắc mặt lão giả tóc bạc hơi khó coi, đưa mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt ông ta đã không còn bình tĩnh nữa.
- Paul tiên sinh, cậu chắc chắn phải như vậy sao?
Sở dĩ ông ta cứng như vậy, là vì cảm thấy Nguyệt Hạ Chi Dực sẽ kiêng kị Mạc gia và hội ngũ lão, bây giờ xem ra sự thật không như ông ta nghĩ.
- Như vậy đi, chúng ta đánh cược nhé?
Paul cười nói.
- Đánh cược gì?
- Đánh cược đầu ông, xem Oz tiên sinh bên cạnh tôi có dám kéo xuống làm cầu đá hay không.
Lão giả tóc bạc nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc.
- Cậu…
Ông ta còn chưa nói xong thì cảm thấy cuồng phong nổi lên, sau lưng phát lạnh, trong chớp mắt sắc mặt vô cùng khó coi.
Đại hán tên Oz ngồi đối diện ông ta đã không thấy nữa, mà ông ta đang bị Oz xách trong tay như xách con gà.
Sắc mặt đám Trần Phàm Không ở bên cạnh thay đổi.
- Paul tiên sinh, cậu có ý gì đây?
Trần Phàm Không lạnh giọng hỏi.
- Nguyệt Thần, hình như Trần tiên sinh không hiểu ý của chúng ta, cô giải thích cho Trần tiên sinh giúp tôi với.
Paul hơi nhếch miệng cười nói.
Nguyệt Thần mỹ nữ tóc vàng cười quyến rũ, ngón tay trắng nõn bưng ly rượu trước mặt lên khẽ bóp một cái, ly rượu lập tức biến thành một mảnh nhỏ sắc bén.
Cùng lúc đó, đôi mắt u lam của cô ta trở nên sáng lên, những mỹ nữ mặc bikini ở xung quanh nhoáng lên một cái liền đến trước mặt đám Trần Phàm Không, mảnh thủy tinh sắc bén để ngang huyệt Thái Dương, mi tâm, trái tim và chỗ hiểm của bọn họ.
Ngay cả hai mỹ nữ mặc bikini bên cạnh Mạc Phàm và Trần Huyền Phong cũng vậy.
“Choang!” Vẻ mặt một người Trần gia sửng sốt, ly rượu trong tay rơi xuống đất, rượu văng tung tóe.
- Bây giờ Trần tiên sinh đã hiểu chưa, mặc kệ các người bám vào thuyền nào, chỉ có hai lựa chọn, giao linh thụ kia ra những cái rương này sẽ là của ông, hoặc ông nhìn người Trần gia ông bị giết chết, mãi đến khi giao linh thụ ra mới thôi.
Paul cười nói, trên mặt không có ý vui đùa.
- Paul, cậu đúng là kẻ điên!
Trần Phàm Không hơi híp mắt, sắc bén tỏa ra.
- Kẻ điên, tôi rất thích hai chữ này, nếu ông đã nói như vậy, tôi có thể điên hơn chút nữa, hai vị kia hẳn là quý công tử và bạn của cậu ấy đúng không?
Paul nhìn Mạc Phàm đang vô cùng bình tĩnh, hỏi.
- Cậu muốn làm gì?
Trần Phàm Không lạnh giọng hỏi.
- Nguyệt Thần, hình như Trần tiên sinh vẫn cảm thấy Nguyệt Hạ Chi Dực chúng ta chỉ dọa thôi, cô giết bạn của Trần công tử trước đi, nếu Trần tiên sinh vẫn không hiểu Nguyệt Hạ Chi Dực chúng ta, vậy giúp Trần tiên sinh giết Trần công tử, thôi, giết cả hai người đi.
Paul lạnh nhạt nói.Nguyệt Thần liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, trong đôi mắt mị nhãn như tơ chớp lóe lam quang.
Không đợi đám Trần Phàm Không nhắc nhở, hai mỹ nữ đứng sau Mạc Phàm và Trần Huyền Phong nhanh chóng đâm vào sau gáy và mi tâm Mạc Phàm và Trần Huyền Phong.
Chỉ trong chớp mắt đã cách hai người chưa tới một ngón tay.
Mạc Phàm vẫn nhìn biển như cũ, đồng tử Trần Huyền Phong thì càng ngày càng to, bên trong đều là vẻ bối rối.
Thấy thủy tinh sắp đâm vào trong cơ thể bọn họ, đúng lúc này tay hai mỹ nữ mặc bikini dừng lại, không có biện pháp tiến thêm nữa.
Giọng nói lạnh nhạt của Mạc Phàm cũng vang lên theo.
- Các người muốn giết ai?
- Hửm?
Tươi cười trên mặt Paul, Oz và Nguyệt Thần cứng đờ, trong mắt lóe lên chút dị dạng, nhìn về phía Mạc Phàm đang cầm ly xoay người lại.
- Oa, nơi này ngoại trừ Trần lão tiên sinh ra, vậy mà còn che giấu một cao thủ, hai người không nhanh lui xuống đi?
Nguyệt Thần cười quyến rũ nói.
Cô ta vẫn luôn chú ý tới Mạc Phàm, trong suốt quá trình Mạc Phàm sóng nước chẳng sao, giống như xung quanh không có chuyện gì xảy ra.
Hơn nữa Mạc Phàm không nhúc nhích chút nào, lại khiến hai phân thân của cô ta dừng lại, thực lực không đơn giản.
Cô ta vừa nói xong, thủy tinh trong tay hai mỹ nữ kia biến mất, hai người liếc nhìn Mạc Phàm với vẻ khác lạ lùi sang một bên.
- Không sao chứ?
Mạc Phàm uống sạch rượu trong tay, liếc mắt nhìn Trần Huyền Phong một cái nói.
- Không sao!
Trần Huyền Phong hít sâu một hơi lau mồ hôi lạnh trên trán, trong mắt anh ta xuất hiện vẻ phức tạp, nói.
Nếu Mạc Phàm không ra tay, có khả năng anh ta đã bị đâm thủng.
Mạc Phàm đáp đưa ly rượu cho một mỹ nữ mặc bikini trong đó, lúc này mới nhìn về phía đám Paul.
- Những phân thân của cô tự mình lui ra, hay là tôi diệt sạch cho cô?
Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lùng nhìn Nguyệt Thần chăm chú, thản nhiên nói.
Những mỹ nữ bikini này đều có chút tương tự, không giống hệt nhau.
Nhưng lúc hắn mới tới nhìn những mỹ nữ mặc bikini này đã nhận ra, những mỹ nữ mặc bikini này đều là phân thân.
- Tiểu ca ca, cậu hung dữ với phụ nữ như vậy, khó mà tìm được bạn gái đó.
Nguyệt Thần cũng không tức giận, trái lại cười mị hoặc nói.
Cô ta từng gặp rất nhiều đám phú thiếu, đệ tử quý tộc, vương tử, nhưng ít ai giống như Mạc Phàm, nếu gặp được một người thì phải chơi đùa thật tốt.
Ý niệm của cô ta vừa động, tất cả mỹ nữ mặc bikini đều lui ra.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, dời mắt nhìn Paul.
- Hình như anh rất thích đánh cược, vậy tôi cũng đánh cược với anh, ở đây ngoại trừ lão nhân tóc bạc anh có thể giết, những người còn lại anh không giết được một ai đâu.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Paul một cái nói.
Đám Paul vốn có ý giết lão giả tóc bạc kia, mà hắn thì chẳng muốn cứu.
Paul hơi nhếch miệng, nhìn Mạc Phàm với vẻ đầy hứng thú.
- Vậy sao, vậy chúng ta đánh cược thế nào?
Anh ta vẫy tay, ra hiệu cho Oz để lão giả tóc bạc xuống.
Lão giả tóc bạc ho khan, lúc này mới khôi phục lại.
Mạc Phàm cười khẽ còn chưa kịp mở miệng.
- Tiểu tử cậu không thể quản chuyện ở đây được đâu, nhanh rời đi.
Lão giả tóc bạc ôm lấy cổ mình quát to.
Ông ta đã lấy lệnh bài của Mạc gia ra, Paul vốn dĩ không thèm quan tâm lệnh bài này, đừng nói là Mạc gia phái đứa con nít tới, cho dù là Mạc Phàm tới cũng không có tác dụng gì.
Tiểu tử này mở miệng, chỉ sợ sẽ khiến mọi chuyện càng thêm phiền phức hơn.
- Phàm Không, cái cây nhỏ kia ở đâu, nhanh đưa cho Paul tiên sinh.
Lão giả tóc bạc lại quát Trần Phàm Không.
Bọn họ muốn còn sống rời khỏi đây, chỉ có thể dựa vào cái cây nhỏ này.
Sắc mặt Trần Phàm Không khó coi, không để ý tới lão giả tóc bạc, trái lại ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm thấy lão giả tóc bạc không mở miệng nữa, mới nói tiếp:
- Đánh cược đầu anh có còn trên người anh nữa không, thế nào?