Chương: Biến Cố
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Giang Nam, bên trong động thiên Mạc gia.
Mạc Phàm, Tiểu Vũ, Khương Nguyệt đứng trước người Dạ Tình còn đang ngủ say, Thất Hồn Quả trôi nổi ở bên cạnh cơ thể Dạ Tình.
Mạc Phàm nhìn bảy Thất Hồn Quả này, trong mắt hiện lên ôn hòa.
Tuy trong quá trình lấy gặp chút phiền phức, nhưng Thất Hồn Quả vẫn tới tay.
Hiện giờ chỉ cần luyện Thất Hồn Quả vào trong cơ thể Dạ Tình, để Thất Hồn Quả dung hợp với cơ thể Dạ Tình, là có thể rồi.
- Sư phụ, Thất Hồn Quả thật sự có thể cứu được sao?
Tiểu Khương Nguyệt cầm một cái đĩa đựng ngân châm, ngửa đầu hỏi.
Khương Nguyệt tu chính ở Mạc gia là y thuật, dựa theo sở trường của cô. Người bình thường mất đi một hai phách trong bảy phách có lẽ còn chữa trị được, cho dù không có biện pháp bổ sung toàn bộ hồn phách, cũng có thể thông qua một số phương pháp khiến người bệnh tỉnh lại.
Cùng lắm là sau khi người bệnh tỉnh lại sẽ có chút di chứng, giống như vẽ lên trang giấy ít đi một số bộ phận.
Nhưng một khi bảy phách mất hết, người này sẽ thành một tờ giấy trắng.
Cho dù thêm vào bảy hồn, cũng có khả năng là bảy hồn của người khác, người tỉnh lại sẽ không phải người trước đây.
- Người bình thường không chữa trị được hoàn toàn.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Với hiểu biết của Tiểu Khương Nguyệt, cho dù bổ sung tất cả hồn phách, tỉnh lại cũng sẽ như người khác.
Bổ sung đủ linh hồn giống như vẽ lại lần nữa trên bức tranh, vẽ lại được một bức tranh giống như đúc cũng không có tác dụng.
Bức tranh giống như đúc, nhưng người thì khác, vẽ vào thời điểm khác nhau Tinh Khí Thần cũng khác, đó là hai người.
Cho nên nếu thực sự bổ sung toàn bộ linh hồn, chỉ cần vẽ một bức tranh không khác bức cũ, không chỉ giống nhau, Tinh Khí Thần cũng phải không sai chút nào, có thể hoàn thành chuyện như vậy thật sự quá khó khăn rồi.
- Vậy còn anh thì sao?
Trong mắt Tiểu Vũ lóe sáng chờ mong, hỏi.
- Là anh mà nói, không lâu sau Dạ tỷ sẽ tỉnh lại.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, sờ đầu Tiểu Vũ cười nói.
Nếu chút ấy cũng có thể làm khó hắn, hắn còn xứng với danh xưng y tiên bất tử sao.
- Anh, vậy anh nhanh chữa cho Dạ tỷ đi, để Dạ tỷ tỉnh lại, chị ấy ngủ lâu như vậy rồi, chắc chắn không vui đâu.
Tiểu Vũ kéo góc áo Mạc Phàm nói.
Trước đây cô ngủ thêm mấy tiếng, lúc tỉnh lại đầu không thoải mái, Dạ tỷ ngủ lâu như vậy sẽ càng không thoải mái.
- Ừm.
Mạc Phàm gật đầu, mắt nheo lại, trong mắt lóe lên vẻ nghiêm trọng.
Quả thật hắn có thể chữa khỏi cho Dạ Tình, nhưng hiện giờ hắn không thể lơ là chút nào.
Hắn thở sâu mấy hơi, bàn tay vung lên, ngân châm trong tay Khương Nguyệt bay ra, có tổng cộng 365 ngân châm trôi nổi trước người hắn, sắp xếp theo trình tự.
Những ngân châm này mới bay lên, trong mắt Tiểu Vũ và Tiểu Khương Nguyệt tràn đầy khiếp sợ.
Phương pháp châm cứu, bất luận là chiều sâu và vê châm vài lần cũng không thể có một chút sai lầm, người bình thường có thể khống chế mấy châm đã không tệ.
Cho dù Tiểu Khương Nguyệt xuất thân từ y đạo thế gia, học y thuật ở Mạc gia lâu như vậy, cũng chỉ có thể khống chế 36 châm, chuyện này đã khiến không ít tiền bối y đạo khiếp sợ rồi.
Mạc Phàm lập tức khống chế được 365 châm bạc, thật sự khó mà tưởng tượng nổi.
Không chỉ Tiểu Vũ và Tiểu Khương Nguyệt, nếu lúc này có bác sĩ nổi tiếng nhất trên Địa Cầu ở đây, nhìn thấy nhiều ngân châm như vậy chắc chắn cũng trợn mắt há miệng nói không nên lời.
Mạc Phàm không quan tâm ánh mắt của hai người, chỉ nhìn 365 cây châm bạc mà thôi.
Kiếp trước lúc hắn ở Tu Chân giới, có thể khống chế cùng lúc 36521 châm bạc, bây giờ chỉ có 365 châm mà thôi, vốn dĩ không đáng nhắc tới.
Tay còn lại của hắn vươn về phía Dạ Tình, cơ thể Dạ Tình lập tức bay lên.
Ý niệm của hắn vừa động, vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, linh khí như nước xuất hiện từ cơ thể hắn, bay về phía Dạ Tình và những ngân châm trước người cô.
Chỉ trong phút chốc, những linh khí này đã bao phủ toàn bộ Dạ Tình và những ngân châm kia.
Ngay sau đó, trong mắt Mạc Phàm chớp lóe tinh quang, tất cả ngân châm đều chớp lóe ngân quang, 365 ngân châm cùng đâm vào trong 365 huyệt vị trên người Dạ Tình.
Lông mày Dạ Tình nhíu lại, lại rơi vào trong giấc ngủ say.
Mạc Phàm nhìn hơi thở của Dạ Tình không thay đổi, hơi thở phào nhẹ nhõm.
Những ngân châm này là một bước quan trọng nhất, 365 huyệt vị được châm bao gồm cả tử huyệt, chỉ cần sai một chút, Dạ Tình sẽ thành người chết.
Với tu vi thần thức hiện giờ của hắn khống chế những châm này còn hơi gắng sức, nhưng may mà không xảy ra vấn đề.
- Ngưng Hồn!
Mạc Phàm khẽ quát, 365 ngân châm cùng sáng lên phù văn khác nhau.
Những phù văn này vừa sáng lên, một đám quang điểm chậm rãi bay từ người Dạ Tình ra.
Rất nhanh, những quang điểm này ngưng tụ thành quang đoàn không đồng nhất trước người Dạ Tình.
- Anh, đây là?
Hai tay Tiểu Vũ để lên đôi má như đồ sứ, tò mò hỏi.
- Hồn phách giấu trong cơ thể người.
Mạc Phàm giải thích.
Phần lớn hồn phách con người thường nói tam hồn thất phách, nhưng bên trong huyết dịch, bắp thịt cũng có phân tán hồn phách, lượng hồn phách này rất ít, cũng khó lấy ra.
Hắn chỉ có thể mượn ngân châm và thuật pháp cùng sử dụng, mới có thể lấy được những hồn phách này từ trong cơ thể Dạ Tình ra.
Có những hồn phách này, hồn phách để lại trong cơ thể Dạ Tình sẽ được ngưng tụ đủ.
Ngón tay Mạc Phàm khẽ nhúc nhích, một đám pháp ấn bay về phía thất tàn phách kia.
- Dưỡng Hồn Thuật!
- Ngưng Hồn Thuật!
- Thanh Hồn Thuật!
…
Hào quang trên thất tàn phách sáng lên lần lượt, mạnh hơn trước rất nhiều.
Hào quang thu lại, những tàn phách này nhất chuyển, biến thành bảy cây châm.
- Đi!
Ngón tay Mạc Phàm khẽ búng, thất tàn phách ngưng tụ thành châm để lại một đường sáng trong không trung, châm lên trên Thất Hồn Quả đang trôi nổi trước người Mạc Phàm.
Trên Thất Hồn Quả chấn động, bảy hư ảnh Cửu U Tử thoát thân từ trong mà ra.
- Tiểu tử, cậu chém Mệnh Căn của tôi, vậy mà dám đoạt thất phách của tôi nữa.
Cửu U Tử nhíu mày, tức giận quát.
Giọng nói như sấm vang lên, khiến Tiểu Vũ và Tiểu Khương Nguyệt sợ tới mức sắc mặt tái mét.
Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, trong mắt chớp lóe sắc bén, bảy đạo hàn mang xuất hiện trong đồng tử hắn.
ế ấ ồ ề ề ắ ể ồNếu Cửu U Tử gieo Thất Hồn Thụ vì truyền thừa truyền từ đời này sang đời khác, có lẽ hắn sẽ để chút tàn hồn của Cửu U Tử nhập lục đạo.
Nếu là vì đoạt xác, vậy không cần thiết phải để lại đạo tàn hồn cho Cửu U Tử.
Hàn mang này vừa xuất hiện, bảy hư ảnh Cửu U Tử như bị sét đánh, cơ thể run lên, sắc thái trong mắt nhanh chóng biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy được, giống như con rối gỗ đứng trước Thất Hồn Quả.
“Phốc!” Bảy cây châm biến mất vào trong Thất Hồn Quả.
Bảy hư ảnh Cửu U Tử nhanh chóng thay đổi, từ hình tượng Cửu U Tử mặc đồ xanh dần dần nữ tính hóa, cuối cùng hoàn toàn biến thành dáng vẻ giống Dạ Tình như đúc, trường bào màu xanh trên người Cửu U Tử cũng biến thành đồ hai màu trắng đen.
Dáng vẻ mặc đồ xanh đối lập hoàn toàn so với bóng dáng yểu điệu của Dạ Tình, khiến Dạ Tình càng thêm đẹp như tranh vẽ.
Mạc Phàm thấy hư ảnh đã biến thành Dạ Tình hoàn toàn, hai chữ truyền từ miệng hắn ra.
- Quy Hồn!
Hai chữ này vừa vang lên, bảy hư ảnh biến mất vào trong Thất Hồn Quả, Thất Hồn Quả hóa thành bảy đạo lưu quang bay về phía mi tâm của Dạ Tình.
Đúng lúc này.
Chỉ nghe “bùm” một tiếng, một Thất Hồn Quả trong đó nổ tung.