Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 530# 1




 

 

 

Chương: Cửu Mệnh
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Giọng nói này vừa vang lên, ở phía sau Tống Hồng Sơn, một hư ảnh chậm rãi tăng cao, chỉ trong chớp mắt đã cao hai ba mươi mét.

Thân thể cao lớn này mặc áo bào trắng, tóc búi cao, đâu vào đấy như quỹ tích vận mệnh.

Tay trái ông ta cầm một cái thước ngắn màu đen tuyền, tay phải cầm một quyển sách cổ ố vàng, gương mặt uy nghiêm không có một chút tình cảm, đôi mắt sắc bén, nghiêm túc như hàn băng vạn cổ bất hóa.

Rõ ràng chỉ là hư ảnh, nhưng vận mệnh nhỏ bé và yếu ớt bị nắm trong tay xuất hiện trong lòng mọi người.

Cho dù là những người ở ngoài trận pháp, cũng cảm nhận được rất rõ ràng.

- Đây là?

Có người mắt đảo liên tục, nhìn chằm chằm hư ảnh này nói.

Một lúc lâu sau cũng không có ai trả lời, cho dù là Hoa Diệp cũng nhíu chặt mày, trên mặt tràn đầy lo lắng nhìn về phía Nam Hải.

Cách đó không xa, Viên Trọng Dương hơi thở phào nhẹ nhõm, ông ta không tiếp tục tấn công Mạc Phàm nữa, nheo mắt lại, một ngọn núi nhỏ xuất hiện trong tay ông ta, chậm rãi chuyển động.

Mỗi khi chuyển động một vòng, lực lượng trên tiểu sơn sẽ khủng bố hơn một chút.



Dưới hư ảnh to lớn, Tống Hồng Sơn cảm nhận được lực lượng khó có thể tin trên người mình, ông ta cười đắc ý.

Phàm là người tiến vào trong trận pháp này, mười người thì đến chín người cảm thấy trận pháp của ông ta là nhược điểm, sẽ lựa chọn từ bỏ Viên Trọng Dương, để đánh ông ta.

Không biết ông ta mới đúng là đại sát khí trận pháp này, là nơi chết người.

Một khi thi triển cửu mệnh luân hồi này, lấy cơ duyên làm tế phẩm, có thể triệu hồi ra vận mệnh luân hồi ảnh ngược chín mệnh của vua.

Cửu mệnh viết vận mệnh trên Thiên Mệnh Thư, Tuyệt Mệnh Thước kia thì chế tài vận mệnh.

Lần trước có cao thủ Thần Cảnh Châu Âu tới Hồng Kông quấy rối, ông ta đã dựa vào cửu mệnh luân hồi này, khiến cao thủ Thần Cảnh kia để lại nửa cái mạng ở trận pháp này.

Sở dĩ ngay cả Kiêu Long cũng không biết pháp thuật này, là vì vận mệnh giống như thời gian không thể bị phát hiện, cho dù là ông ta triệu hồi ra cửu mệnh dùng để đối phó những người khác, những người bị thần thiên mệnh chế tài và những người nhìn thấy cửu mệnh luân hồi sẽ hoàn toàn quên sạch sau khi cửu mệnh luân hồi chấm dứt.

Đây là quy tắc của vận mệnh, không ai có thể thoát khỏi, giống như một số người chết mà sống lại, nhưng không nhớ rõ những chuyện mà mình đã trải qua.

Hiện giờ ảnh ngược cửu mệnh đã xuất hiện, Mạc Phàm cũng để lại một phần mệnh đi.

Không biết Mạc Phàm có thể giữ lại bao nhiêu mệnh?

- Thiên mệnh, mở!

Bản sách cổ trên tay cửu mệnh lật chuyển theo tiếng, từng đạo bạch quang chiếu từ trong sách ra.

Có tổng cộng chín đạo bạch quang, mỗi một đạo đều hóa thành xúc tua quấn về phía người Mạc Phàm.

Những xúc tua này vừa xuất hiện, sau lưng Mạc Phàm lập tức xuất hiện một cây cột tối như mực.

Xúc tua khẽ quấn, một số xúc tua buộc Mạc Phàm ở trên cột, số còn lại thì đâm vào trong cơ thể Mạc Phàm.

- Tiểu tử Mạc Phàm, lần này cậu tính toán sai chưa?

Tống Hồng Sơn khẽ nhếch miệng, cười đắc ý nói.

- A, tôi biết ông có thể sử dụng cửu mệnh luân hồi rồi, cho nên tôi mới tìm ông.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Tống Hồng Sơn tu luyện Thiên Mệnh Tuyệt, sao có thể không biết cửu mệnh luân hồi thuật pháp cao nhất trong Thiên Mệnh Tuyệt.

Nếu không biết mà nói, chắc chắn Tống Hồng Sơn không dám đứng ở đây.

- Cái gì?

Mắt Tống Hồng Sơn mở to, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Phải biết rằng phàm là không phải Thiên Tuyển Chi Tử, cho dù từng thấy cửu mệnh luân hồi, trí nhớ cũng bị xóa sạch, Mạc Phàm không phải là Thiên Tuyển Chi Tử, sao có thể biết được?

Dự cảm xấu xuất hiện trong lòng ông ta.

- Cậu có biết, vậy mà còn muốn chết, lão phu tiễn cậu một đoạn đường.

Tống Hồng Sơn hơi híp mắt, ba chữ khác thốt lên từ miệng ông ta.

- Tuyệt mệnh, tài!

Mạc Phàm bị Thiên Mệnh Thư trói buộc, nói lên Mạc Phàm đang ở trên Thiên Mệnh Thư, mặc kệ Mạc Phàm sao biết cửu mệnh luân hồi, ra tay với Mạc Phàm trước rồi nói sau.

Ông ta không tin cửu mệnh luân hồi không thể đối phó được Mạc Phàm.

Những lời này vừa vang lên, tay hư ảnh cửu mệnh cầm Tuyệt Mệnh Thước giơ lên, chém về phía chín gốc xúc tua trên người Mạc Phàm.

Mắt mọi người đều nhìn theo thước chém về phía Mạc Phàm.

Tuyệt Mệnh Thước dài khoảng chừng năm sáu thước, giống như một thiên đao xẹt qua đường cong hoàn mỹ trong không trung, rơi xuống 9 xúc tua trên người Mạc Phàm.

Thấy một màn như vậy, tươi cười hung ác nham hiểm xuất hiện trên mặt Tống Hồng Sơn.

Người không có chín cái mạng giống hồ ly, nhưng chín sợi dây đại biểu cho nhân tương, hay còn gọi là mệnh tuyến.

Mỗi một dây bị Tuyệt Mệnh Thước chặt đứt, mệnh sẽ mỏng đi một chút, chín mệnh mất hết, người sẽ tử vong.

Như vậy trừ phi là người mệnh số đã hết, tu vi càng mạnh mệnh càng dày.Nếu tu vi không bằng ông ta, như vậy một thước sẽ mất mạng.

Cho dù là cường giả Thần Cảnh hơn ông ta, lần trước ông ta dùng cửu mệnh luân hồi đối phó cao thủ Thần Cảnh Châu Âu kia, chín xúc tua bị ông ta chém bốn gốc, cao thủ Thần Cảnh kia sống không quá 80 tuổi thì chết, ông ta muốn xem mệnh của Mạc Phàm cứng thế nào.

Ánh mắt Mạc Phàm quả quyết, cũng không né tránh, mặc cho Tuyệt Mệnh Thước chém xuống.

Tuyệt Mệnh Thước chém lên xúc tua thứ nhất, trực tiếp xuyên qua, rơi xuống cái thứ hai.

Tống Hồng Sơn không sốt ruột, cái đầu tiên chém không đứt cũng không sao, chỉ cần xúc tua sau của Mạc Phàm bị chém đứt, mệnh của Mạc Phàm cũng sẽ mỏng đi.

Nhưng xúc tua thứ hai cũng như thứ nhất, Tuyệt Mệnh Thước đối phó với người bình thường như cắt cỏ, ở trước mặt Mạc Phàm như thước giấy gặp tỏa liên hợp kim, không để lại chút dấu vết nào.

Tuyệt Mệnh Thước chém đến xúc tua thứ ba, thứ tư, thứ năm.

Thứ sáu vẫn không tổn hao gì.

Sắc mặt Tống Hồng Sơn khó coi hơn.

Xúc tua thứ bảy!

Tống Hồng Sơn hơi bất an.

Thứ tám, thứ chín, không chém được một cái nào.

Sắc mặt Tống Hồng Sơn và Viên Trọng Dương hoàn toàn khó coi, trong mắt đều là khiếp sợ.

- Sao lại thế này?

Mỗi người đều có chín mệnh tuyến, đứt nhất định sẽ suy, cho dù là Thần Cảnh cũng không ngoại lệ.

Tiểu tử Mạc Phàm này có mệnh gì, mà dày như vậy?

Ông ta điều động nhiều cơ duyên làm tế phẩm triệu hồi ra cửu mệnh, thậm chí ngay cả một mệnh tuyến của Mạc Phàm cũng không chém đứt được?

Pháp thuật cửu mệnh luân hồi, không chỉ ông ta thi triển chưa từng thất thủ, sư phụ ông ta cũng chưa từng thất bại, sao lại thế này?

- Tôi lại chém tiếp!

Trong mắt Tống Hồng Sơn hiện lên vẻ không cam lòng.

Ý niệm của ông ta vừa động, trên người lại bay ra một vùng quang hạt bảy màu, bay về phía hư ảnh cửu mệnh phía sau.

Chỉ trong phút chốc, quang hạt bảy màu biến mất vào trong hư ảnh.

Hư ảnh hấp thu những quang hạt này, trong chớp mắt ngưng tụ không ít.

Trên Tuyệt Mệnh Thước chớp lóe sắc bén, lại chém về phía xúc tua trên người Mạc Phàm.

Mạc Phàm lắc đầu, cười nhạt.

- Vô dụng thôi, Tuyệt Mệnh Thước của ông còn chưa đến mức độ có thể chém đứt mệnh của tôi.

Không đợi Tuyệt Mệnh Thước chém xuống, một tay hắn vươn ra, nắm lấy Tuyệt Mệnh Thước rất to.

“Keng!” một tiếng thật lớn, Tuyệt Mệnh Thước bị tay Mạc Phàm nhỏ hơn nhiều nắm chặt lấy.

Mạc Phàm hơi dùng lực, từng đạo vết rạn như mạng nhện xuất hiện trên Tuyệt Mệnh Thước.

Vết rạn từ Tuyệt Mệnh Thước, lan tràn ra khắp toàn thân cửu mệnh.

Đến chỗ nào, cửu mệnh sẽ hóa thành mảnh nhỏ màu xám, biến mất trong không trung.

Chỉ trong phút chốc, cửu mệnh biến mất hoàn toàn, mặt Tống Hồng Sơn xám như tro tàn.