Chương: Thiên Tuyển Chi Tử
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Tống Thiên Dưỡng và một số người trong biệt thự Tống gia có chút tu vi, nhưng quá yếu, chỉ cần một ý niệm trong đầu, có thể tiêu diệt tất cả Tống gia.
Người muốn gặp hắn, chỉ có thể là lão giả Tống Hồng Sơn này, một lão nhân gần đến Thần Cảnh.
- Không sai, người muốn gặp Mạc tiên sinh là tôi, bởi vì Mạc tiên sinh thần long kiến thủ bất kiến vĩ, tôi chỉ có thể sử dụng biện pháp này ép Mạc tiên sinh đến, không ngờ Mạc tiên sinh đã tự mình tới Hồng Kông.
Tống Hồng Sơn lạnh lùng nói, trên mặt không có chút kính sợ.
Không phải ông ta không muốn trực tiếp mời Mạc Phàm gặp mặt, chỉ là với thân phận của Mạc Phàm, ông ta mời chưa chắc Mạc Phàm đã tới Hồng Kông, cho nên chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này, ép Mạc Phàm đi ra.
Nhưng ông ta thật không ngờ, ông ta hoàn toàn không cần tốn nhiều sức như vậy, Mạc Phàm đã đến Tống gia ông ta.
- Chuyện Viên gia muốn gả bạn gái tôi cho cháu nội ông, có liên quan đến ông đúng không?
Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.
Tống Hồng Sơn này mạo hiểm đắc tội Mạc gia, cũng phải ép hắn ra, chắc chắn có mục đích không nhỏ.
Tuy hắn không biết mục đích Tống gia làm vậy, nhưng hành động của Viên gia chắc chắn liên quan đến Tống gia.
- Chuyện này cậu phải hỏi sư huynh tôi, sư huynh, nếu anh đến đây rồi, thì đừng ẩn nấp nữa, xuất hiện đi.
Tống Hồng Sơn kêu lên về một phía.
Ông ta vừa nói xong, thì có tiếng hạc kêu thanh thúy vang lên trong trời đêm.
Mọi người nhíu mày, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy trong trời đêm, có một con hạc trắng cao hơn một thước, trên người lóe sáng bạch quang, giương cánh bay tới.
Trên người con hạc trắng là một lão giả tiên phong đạo cốt đứng trước gió, điều khiển hạc mà đến, giống như tiên nhân trong truyền thuyết.
- Đây là?
Một người trẻ tuổi ngơ ngẩn nhìn lão giả trên hạc trắng, hỏi.
Tuy bọn họ nhìn thấy nhiều chuyện lạ rồi, nhưng đâu thấy tiên nhân điều khiển hạc?
- Đó là thiên sư Viên Trọng Dương!
Người bên cạnh khiếp sợ nói.
Hồng Kông có truyền kỳ về thiên sư, truyền kỳ về Tống Hồng Sơn, thiên sư là Viên Trọng Dương gia chủ đời trước của Viên gia huyền thuật vô song.
Hai người lập tức xuất hiện, áp lực vô hình như một ngọn núi nhỏ đặt lên trái tim không ít người.
- Chỉ sợ sắp xảy ra chuyện lớn rồi!
Có người nghĩ thầm.
Con hạc trắng bay đến trên không khu đất trống, chậm rãi hạ xuống, Viên Trọng Dương đi từ trên xuống, đứng cách Mạc Phàm không xa.
Viên Trọng Dương mới hạ xuống, Viên Cự Môn và Viên Thiên Tâm liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, trong mắt hiện lên ngả ngớn, vội vàng nghênh đón.
Hoa Diệp nhìn thấy Viên Trọng Dương, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
Anh ta cử động miệng vài lần, một đạo thần niệm truyền về phía Mạc Phàm.
- Mạc tiên sinh, chúng tôi đi trước, hai người kia rất khó đối phó?
- Hả?
Mạc Phàm nhướn mày, nhìn thoáng qua Hoa Diệp, khóe miệng hơi nhếch lên, một đạo thần niệm truyền vào tai Hoa Diệp.
- Khó đối phó hơn những người ở Chúng Thần Sơn sao?
Cho dù là Viên Trọng Dương hay Tống Hồng Sơn, quả thực khí tức trên người hai người không kém, nhưng còn chưa tới Thần Cảnh.
Cho dù trên người hai người đều có khí tức quỷ dị, nhưng không tính là gì với hắn, vì sao Hoa Diệp lại muốn khuyên hắn rời đi?
- Trong hai bọn họ bất luận là ai đều không phải đối thủ của Mạc tiên sinh, nhưng hai bọn họ hợp lực lại sẽ là Thiên Tuyển Chi Tử, có lẽ thực lực không mạnh, nhưng ở Hồng Kông có lẽ không có ai có đủ thực lực thắng bọn họ.
Hoa Diệp giải thích.
Nghe nói Viên Trọng Dương và Tống Hồng Sơn là sư huynh đệ, khi hai người còn trẻ đã bái một kỳ nhân làm vi sư.
Cụ thể kỳ nhân này tên là gì thì không ai biết, nhưng sau khi hai người xuất sư, Viên Trọng Dương nắm giữ linh khí trời đất ở Hồng Kông, phàm là linh khí trong phạm vi Hồng Kông đều do Viên Trọng Dương khống chế.
Viên gia vốn am hiểu phong thủy huyền thuật, cộng thêm có thể khống chế linh khí ở Hồng Kông, ở lĩnh vực này ông ta như cá gặp nước, cho dù là Long Hổ Sơn chưởng giáo của Chính Nhất Giáo, hay đại vu Miêu Cương đều không phải đối thủ của ông ta.
Còn Tống Hồng Sơn, người ngoài chỉ biết ông ta là thương nhân thiên tài, làm ngành gì, nhất định ngành đó sẽ kiếm được tiền, nhưng không biết Tống Hồng Sơn nắm giữ cơ duyên ở Hồng Kông.
Cho dù ông ta làm gì, cơ duyên sẽ tự đến.
Chính vì vậy, Tống Hồng Sơn mới nắm giữ hơn phân nửa tài phú ở Hồng Kông, hơn nữa bất luận anh ta làm gì đều chưa từng thua lỗ, trái lại những người khác cùng làm như vậy, sẽ thua lỗ nát bét.
Hai người một người nắm giữ linh khí trời đất, một người nắm cơ duyên, không ai không kiêng kị bọn họ ở Hồng Kông.
Lúc trước có một kiếm khách Thần Cảnh ở Châu Âu đến Hồng Kông gây chuyện, nhìn trúng khu nhà cấp cao của Tống gia và Viên gia, thì muốn chiếm làm của riêng, sau khi bị hai nhà từ chối, vậy mà ra tay.
Rõ ràng cao thủ Thần Cảnh này mạnh hơn hai người họ nhiều, nhưng liên tục bị việc lạ đánh tan, cuối cùng Thần Cảnh này hốt hoảng chạy trốn, không còn dám bước vào Hồng Kông.
Đây là điểm đáng sợ của Thiên Tuyển Chi Tử, cho nên một người đến thì không sao, hai người mà hợp lực lại, vẫn nên rời đi trước thì hơn.
Rõ ràng là Tống gia và Viên gia nhằm vào Mạc Phàm mà đến, nên rời đi hay hơn.
Cho dù thực lực của Mạc Phàm không kém Thần Cảnh Châu Âu năm đó, nhưng cũng không thể không phòng.
- Thiên Tuyển Chi Tử?
Mạc Phàm nheo mắt, lam quang lóe lên, nhìn về phía Viên Trọng Dương và Tống Hồng Sơn, lông mày hắn hơi nhíu lại.
Xung quanh thân thể hai người có một khí xoáy, khí xoáy này tự thành nửa ký hiệu kỳ lạ, cảm giác kỳ lạ vừa rồi của hắn đến từ ký hiệu có nửa này.
Nhưng Viên Trọng Dương vừa tới, vậy mà hai nửa ký hiệu hợp lại với nhau, hình thành một ấn ký cổ xưa, xuất hiện phía sau hai người.
Hắn rất quen thuộc với ấn ký này, Thiên Mệnh Ấn.
Ở Tu Chân giới, một khi có bí cảnh mở ra, đều có hàng loạt tu sĩ tiến vào bên tron tìm cơ duyên.
Có một số tu sĩ tiến vào bí cảnh, liều sống liều chết cũng không thể đạt được cơ duyên, thậm chí còn vì chuyện này mà mất mạng.
Nhưng có một hai người đặc biệt, không cần đi tìm thiên tài địa bảo, thậm chí là ngủ ngon trong bí cảnh, thiên tài địa bảo sẽ tự động tới trước mặt bọn họ.
Người như vậy có khi là người có đại cơ duyên trời sinh, số còn lại là trải qua truyền thừa đạt được cơ duyên.
Nhưng cho dù là loại nào, những người này đều được trời đất ưu ái dù ít dù nhiều, cũng được gọi là Thiên Tuyển Chi Tử.
Trên người tất cả Thiên Tuyển Chi Tử, đều có một Thiên Mệnh Ấn.
Ấn ký ở phía sau Viên Trọng Dương và Tống Hồng Sơn, là loại thứ hai trong rất nhiều Thiên Mệnh Ấn, mỗi người kế thừa nửa thiên mệnh, một khi hai người ở bên cạnh nhau, sẽ là Thiên Tuyển Chi Tử.
Một Thiên Tuyển Chi Tử, quả thật có vẻ khó đối phó.
Dù sao Thiên Tuyển Chi Tử không chỉ nắm giữ trời đất, còn nắm giữ cơ duyên.
Phàm không phải là sát chiêu trăm phần trăm, cân vận mệnh sẽ nghiêng về phía Thiên Tuyển Chi Tử, cuối cùng khiến đối phương thất bại.
Chẳng trách Tống gia và Viên gia dám giẫm lên Mạc gia hắn.
- Tôi đã biết.
Mạc Phàm lạnh nhạt truyền âm cho Hoa Diệp, nhưng không có ý rời đi.
- Chuyện này…
Sắc mặt Hoa Diệp thay đổi, không nói thêm gì nữa.
Lúc này Viên Trọng Dương liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.
- Cậu là người muốn kết hôn với cháu ngoại tôi à?
Giọng nói lạnh như băng, khiến cho toàn thân người ta không khỏi phát run.