Chương: Đại Thần Quan, Nhà Oda
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Trong các loại thuật pháp, hắn tinh thông y thuật nhất, có thể nói là đến cảnh giới Vô Song.
Sau đó là yêu thuật, cộng thêm nguyền rủa.
Nếu Trớ Chú Chi Thuật của hắn không đạt tới trình độ nhất định, sao có thể gọi Trớ Chú Chi Môn?
Chơi nguyền rủa trước mặt hắn, vậy hắn sẽ chơi tới cùng.
Fuma Santaro nhìn viên cầu trên tay Mạc Phàm, giống như nhìn thấy trái bom.Trớ Chú Cửu Trọng, không đúng phải là Trớ Chú Thập Trọng, chín nguyền rủa hoàn toàn được Mạc Phàm dung hợp lại, đã vượt qua phạm trù cửu trọng.
Nguyền rủa như vậy, nếu ngoan độc một chút đừng nói hủy đi Tokyo, tuyệt đối có thể diệt một quốc gia.
- Thôi, tôi thử cho anh xem.
Mạc Phàm vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, truyền linh khí vào bên trong, viên cầu lập tức sáng lên.
Ngay sau đó, từng sợi nhỏ như sợi tóc chui từ trong viên cầu ra, trong đó có mấy cái như rắn quấn lên tay Mạc Phàm.
Những cái khác thì nhanh chóng dài ra, tán về phía mọi người xung quanh.
- Chuyện này…
Sắc mặt mọi người thay đổi, nguyền rủa này được Mạc Phàm kích hoạt rồi.
Nhưng không đợi những sợi nhỏ này đụng tới bất luận một người nào.
“Phốc!” Ngọn lửa dấy lên trong lòng bàn tay Mạc Phàm.
Những sợi tơ này như gặp phải khắc tinh, phát ra âm thanh “xèo xèo” rụt trở về.
Ngọn lửa xoay tròn, hóa thành một đóa liên hoa nở rộ, đóa hoa khép kín viên cầu vào trong.
“Phù…” Mạc Phàm khẽ thổi phù, liên hoa tán đi, viên cầu nguyền rủa 10 tầng cũng biến mất theo.
Nguyền rủa biến mất, Mạc Phàm nhìn về phía Fuma Santaro.
- Đây là thứ anh thề son sắt lấy ra uy hiếp tôi sao?
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Hai mắt Fuma Santaro mở to, trong mắt đều là khó mà tin.
Anh ta tưởng rằng Phong Dã Thất Chú có thể đối phó Mạc Phàm, ai biết không chỉ Phong Dã Thất Chú, ngay cả mười tầng nguyền rủa cũng bị Mạc Phàm phá, dễ dàng giống như thổi ngọn nến.
- Mạc tiên sinh, tôi sai rồi, là Đại Thần Quan bảo tôi làm vậy, nhất định là Đại Thần Quan và nhà Oda không muốn cậu ở Nhật quốc nữa mới đặt bẫy tôi, nhất định là vậy.
Fuma Santaro chớp mắt, vội vàng nói.
Phong Dã Thất Chú đã là cực hạn của nhà Fuma anh ta, anh ta là kẻ điên nhưng không phải kẻ ngu, lúc này không đẩy trách nhiệm lên người người khác, thì chỉ có chết.
- Đại Thần Quan, nhà Oda?
Mạc Phàm nhướn mày, lộ ra chút nghi ngờ.
Kiếp trước hắn từng đến Nhật quốc một lần, cũng biết được một chút tin tức về gia tộc Nhật quốc, nhưng không biết về mấy người như vậy.
- Đại Thần Quan là đại sư phụ trách tế tự, mang chữ quan nhưng không phải là quan viên, tương đương với thiên sư và quốc sư ở Hoa Hạ chúng ta, tu vi rất mạnh, nhưng nghe nói có thể câu thông với thần linh, có thể nói là người đại diện cho thần linh, cho dù là gia chủ gia tộc đứng đầu như Miyamoto Osamu thấy Đại Thần Quan cũng phải hành lễ, nếu không sẽ bị cả Nhật quốc khiển trách, cho nên có địa vị và danh vọng rất cao ở Nhật quốc, ở Nhật quốc chỉ có Abe Seimei không cần hành lễ với Đại Thần Quan.
Bạch Tiểu Tuyết giải thích.
Cô đến Nhật quốc không nhiều lắm, nhưng Bạch gia có ghi chép nhiều về tu sĩ, tông môn ở các quốc gia, trong đó có ghi chép về Đại Thần Quan.
- Còn nhà Oda, tổ tiên có danh tiếng lớn nhất thời cuối Chiến Quốc, tuy tổ tiên nhà Oda bị thuộc hạ ám hại, nhưng nhà Oda vẫn phát triển đến bây giờ, thực lực chưa bao giờ rời khỏi gia tộc đứng đầu Nhật quốc.
- Abe Seimei vừa chết, Đại Thần Quan là người rất có danh vọng, nhà Oda và nhà Fuma là thế lực mạnh, nếu nhà Fuma bị lợi dụng, khả năng nhà Oda làm là rất cao.
Tiểu Tuyết nói tiếp.
Fuma Santaro nghe Tiểu Tuyết nói vậy, trong lòng vốn vui vẻ, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói.
- Bạch tiểu thư nói không sai, chắc chắn là kẻ tiện nhân Đại Thần Quan kia và nhà Oda cấu kết với nhau giở trò quỷ, chỉ cần một câu của Mạc tiên sinh, tôi lập tức dẫn người vây quanh nhà Oda, bắt lão già Oda Juntoku kia đến cho Mạc tiên sinh.
Lúc trước anh ta có hoài nghi là bẫy, nhưng vì có Phong Dã Thất Chú ở đây, anh ta không để ở trong lòng, dù sao đây là nguyền rủa khiến một quốc gia chiến loạn mấy trăm năm, còn không đối phó được một người Hoa Hạ.
Mãi đến vừa rồi anh ta mới hiểu ra nếu có chuyện tốt như vậy, vì sao nhà Oda không ra tay, trái lại tặng cho anh ta.
Đó là vì Mạc Phàm quá mạnh, Oda Juntoku không nắm chắc, cho nên không dám ra tay.
Mạc Phàm nhướn mày, trong mắt chớp lóe ánh sáng lạnh.
Hắn không đi tìm những gia tộc này gây phiền phức, trái lại tự bọn họ tới tìm, lát nữa hắn sẽ xem trong hồ lô của hai nhà kia chứa thứ gì?
- Anh nói xong chưa?
Mạc Phàm nhìn Fuma Santaro, lạnh lùng nói.
Fuma Santaro hơi sửng sốt, vẻ mặt hơi thay đổi, lập tức thay vẻ mặt nịnh nọt.
- Mạc tiên sinh muốn tìm bọn họ gây phiền phức sao, nếu Mạc tiên sinh muốn đích thân đi, tôi có thể dẫn đường, khắp phủ đệ của Đại Thần Quan và nhà Oda có trận pháp, không dễ dàng xông vào, nhất là Thiên Thần Cung của Đại Thần Quan, lại càng bày La Thiên Đại Trận, nếu tôi dẫn đường thì Mạc tiên sinh hoàn toàn không cần lãng phí thời gian với mấy thứ này.
Fuma Santaro ăn nói khép nép, giống như một con chó.
- Tôi tự đi tìm bọn họ được, trái lại là anh đó, tôi đã phá giải nguyền rủa của anh rồi, anh cũng thử nguyền rủa của tôi xem.
Ngón tay Mạc Phàm khẽ lướt, một tiểu cầu màu lam cỡ đạn châu mang theo khí tức yêu dị, tang thương, cổ xưa xuất hiện trên tay hắn.
Mắt Fuma Santaro mở to, trên mặt không còn chút huyết sắc.
Anh ta thân là Trớ Chú Sư của nhà Fuma, sao có thể không nhìn ra lam cầu rực rỡ trên tay Mạc Phàm là một nguyền rủa.
Anh ta từng thấy rất nhiều người thống khổ vì bị hạ chú, trong đó bao gồm hai em gái anh ta, tuy anh ta chưa từng chịu loại đau đớn này nhưng biết khó mà chịu được.
- Không, Mạc tiên sinh, tôi chỉ trúng bẫy của bọn họ, tôi vô tội.
Fuma Santaro vội vàng nói.
- Vô tội?
Mạc Phàm cười lạnh lùng.
Fuma Santaro vì địa vị của mình, mà hạ nguyền rủa với đám Tiểu Vũ, nếu đám Tiểu Vũ là người bình thường, trúng nguyền rủa sẽ là đám Tiểu Vũ, vậy mà Fuma Santaro dám nói là mình vô tội, đúng là buồn cười.
Nếu dám lấy nguyền rủa đối phó người nhà hắn, vậy cũng thử nguyền rủa của hắn đi.
Cho dù Fuma Santaro thật sự vô tội, cũng phải chết.
- Anh rất thích hạ chú với người khác đúng không, có từng thử nguyền rủa mình chưa, liên tục hạ nguyền rủa với mình, điều kiện là không chết không ngừng.
Hạt châu màu lam giống như nghe được lời Mạc Phàm nói, chớp lóe lam quang.
Ý niệm của hắn vừa động, tiểu cầu màu lam bay về phía Fuma Santaro.
Vẻ mặt Fuma Santaro như nhìn thấy quỷ, liều mạng muốn rời đi, nhưng thân thể như đóng đinh trên mặt đất, vốn dĩ không thể rời đi được, hạt châu màu lam chớp lóe liền tiến vào trong cơ thể hắn.
Hai tay anh ta run rẩy hoàn toàn không thể khống chế bắt đầu chuyển động, một đám nguyền rủa anh ta thường dùng xuất hiện.
Những nguyền rủa này vừa thành hình, liền biến mất vào trong cơ thể anh ta.
- Không…
Tiếng kêu thê lương truyền từ trong Skytree ra ngoài.