Chương: Còn Nữa Không?
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Tam thần khí là bảo vật cao nhất trong truyền thuyết Nhật quốc, không chỉ tượng trưng cho quyền lợi, địa vị và lực lượng, cũng đại diện cho thần.
Thiên Tòng Vân Trung Kiếm trong tam thần khí có được lực hủy diệt không gì không thể phá, Bát Chỉ Kính có thể phản xạ toàn bộ nhân tố mặt trái, không chỉ là tấn công ác ý, còn có tai nạn và vận rủi. Bát Xích Quỳnh Câu Ngọc thì cung cấp lực lượng vô cùng vô tận cho người nắm giữ và tinh lọc thân thể người nắm giữ để không bị ô nhiễm.
Cùng cầm tam thần khí, có thể phát huy ra lực lượng của thần sáng thế được lưu giữ bên trong.
Nghe nói tam thần khí này vẫn luôn được giữ gìn trong tay hoàng thất, nhưng có lời đồn một số thành viên trung tâm của hoàng thất cũng chưa từng thấy dáng vẻ của tam thần khí.
Nhưng truyền thuyết về tam thần khí chưa bao giờ dừng lại, ai biết tam thần khí đều ở tay Abe Seimei.
Thực lực của Abe Seimei, cộng thêm tam thần khí, chấn động này khiến trên mặt không ít người lộ ra vẻ vui mừng.
- Người Hoa Hạ này còn có đạo lý không chết sao?
- Ha ha, bảo tiểu tử này giao pháp môn Thần Cảnh ra, tiểu tử này không chịu giao, lần này cậu ta muốn giao Abe đại nhân cũng không muốn rồi.
Iga hơi nhếch miệng, cười mỉa nói.
Những người khác cũng cười nham hiểm, giống như đã nhìn thấy cảnh Mạc Phàm thua dưới tay Abe Seimei.
Trên đất bằng, Mạc Phàm nhìn Abe Seimei nắm giữ tam thần khí, ánh mắt lạnh nhạt khẽ liếc qua Thiên Tòng Vân Trung Kiếm và Bát Chỉ Kính, cuối cùng nhìn về phía Bát Xích Quỳnh Câu Ngọc, một chút bất ngờ xuất hiện.
- Abe Seimei, chỉ có những thứ này sao?Trên khuôn mặt anh tuấn của Abe Seimei, đôi môi mỏng mới mở ra, âm thanh sấm vang chớp giật truyền từ hồ nước bên cạnh đến.
- Còn tôi nữa, Miyamoto.
- Musashi.
Lôi âm tiến vào trong tai người ta, giống như một cây đao trực tiếp xuyên qua bọn họ, không hiểu sao cơ thể run rẩy, đau đớn không nói nên lời.
Nghe thấy tên này, ở đây ngoại trừ Mạc Phàm ra, trên mặt mọi người hiện lên khiếp sợ khó mà che giấu được, nhao nhao nhìn về phía tiểu hồ theo tiếng.
Vừa rồi tiểu hồ còn yên bình như gương, không biết mặt hồ bắt đầu chấn động dữ dội từ lúc nào, giống như có một đôi tay đang dùng lực lay động cả hồ.
Trong chấn động, một cái đảo nhỏ giống mộ địa chậm rãi dâng từ giữa hồ lên.
Đảo này rộng hơn một ngàn mét vuông, cao khoảng trăm mét, bên trên đều là phần mộ, theo không ngừng dâng lên thì càng lúc càng to.
Trên từng phần mộ dù ít dù nhiều đều cắm đủ loại kiếm, nhất là trên ngôi mộ ở giữa, liên tiếp được các loại kiếm cổ chồng lên cao trăm mét.
Ngay trên đỉnh chóp phần mộ này, xuất hiện một người đàn ông mặc trang phục võ sĩ, toàn thân đầy vết thương, trên mỗi tay cầm một thanh kiếm đứng vững đồ sộ.
Khuôn mặt lạnh như băng, đôi mắt sắc bén, khí tức không rét mà run, đều làm người ta có cảm giác toàn thân sợ run lên.
Không chỉ con người, người đàn ông này vừa xuất hiện, ngoại trừ Thiên Tòng Vân Trung Kiếm trong tay Abe Seimei ra, đao kiếm trong tay mọi người ở đây không ngừng run rẩy, giống như sợ hãi nơi này và người kia.
- Đây là mộ kiếm tổ tiên chi địa của nhà Miyamoto sao?
Vẻ mặt vị đạo sĩ kia khiếp sợ, nói.
Nơi này là nơi thần bí nhất của nhà Miyamoto, không chỉ mai táng các thế hệ tổ tiên nhà Miyamoto và kiếm sĩ nổi tiếng, còn an táng vô số thanh kiếm nổi danh.
Phàm là kiếm sĩ thua bởi nhà Miyamoto, kiếm của những người đó đều bị cướp, để lại trên mộ kiếm này, cho nên mộ kiếm này cũng được gọi là Táng Kiếm Chi Địa.
Hàng năm đều có rất nhiều kiếm sĩ khiêu chiến với nhà Miyamoto, vì thế mà có kiếm trong mộ kiếm, nhưng gần trăm năm nay không có một ngoại nhân có thể xông vào mộ kiếm mà còn sống đi ra.
- Người đó là Miyamoto Osamu gia chủ nhà Miyamoto sao?
Có người nhìn người đàn ông trong mộ kiếm, hỏi.
- Trước đây là Miyamoto Osamu, hiện giờ là Miyamoto Musashi tổ tiên nhà Miyamoto rồi.
Hòa thượng lông mày trắng kia nhìn chằm chằm người đàn ông, nghiêm túc nói.
Ông ta là đệ tử Phật Môn, tâm nhãn trong Lục Thức đã mở ra, am hiểu xem linh hồn người khác nhất.
Đây là thân thể của Miyamoto Osamu, nhưng bên trong có hai linh hồn, linh hồn của Miyamoto Osamu đã yếu ớt như ánh nến, có thể tắt bất cứ lúc nào, một linh hồn khác như thần kiếm tuyệt thế nhập chủ, không kém Abe Seimei chút nào.
Người như vậy chỉ có tổ tiên nhà Miyamoto, Miyamoto Masashi kiếm sĩ số một Nhật quốc.
- Miyamoto Musashi, không phải ông ta đã chết rồi sao?
Mắt Iga mở to, vô cùng khiếp sợ nói.
Miyamoto Musashi là người hơn bốn trăm năm trước, sao có thể sống lại?
- Abe đại nhân là người ngàn năm trước mà vẫn còn sống, có Abe đại nhân ở đây, muốn lôi Miyamoto đại nhân từ Âm Dương giới ra, có khó sao?
- Chuyện này…
Không ít người xung quanh không nói gì nữa, nhưng khiếp sợ trong mắt không mất đi chút nào.
Miyamoto Musashi cũng sống lại rồi.
“Bùm” một tiếng, mộ kiếm hiện lên hoàn toàn, khiến cả tiểu hồ thành đất bằng.
Ở giữa đảo, Miyamoto Musashi đi từ phần mộ to nhất xuống, đi về phía Mạc Phàm.
Tiếng bước chân vang lên “cộp cộp”, mang theo giai điệu đặc biệt, khiến trái tim người ta không tự chủ được co rút lại bành trướng theo tiếng bước chân ông ta.
Trên phi cơ trực thăng trên bầu trời, đám Ngao Thiên nhìn Miyamoto Musashi trên mặt đất.
- Người này rất cường đại.
Ngao Thiên nói.
- Mạnh cỡ nào?
An Hiểu Hiên nhíu mày, lo lắng hỏi.
- Có thể chém bản vương thành hai.
Ngao Thiên nhìn chằm chằm Miyamoto Musashi nói.
Ông ta ít khi có cảm giác này, từng có khi Mạc Phàm ngoại phóng khí tức, khí tức trên người Abe Seimei cũng khiến ông ta bất an, khí tức trên người người này cũng vậy.
- Chuyện này…
Bạch Vô Song nói đến bên miệng, lại nuốt xuống, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm tràn đầy lo lắng.
- Vậy anh cháu và người này ai mạnh hơn?
Tiểu Vũ ôm má hỏi.
- Chuyện này thì bổn vương không biết được.
Ngao Thiên do dự một lát, nói.
Khí tức của Mạc Phàm thu lại, nếu không ngoại phóng thì gần như là một thanh niên bình thường, không có một chút đặc biệt.
Cho nên ông ta từng thấy Mạc Phàm ra tay vài lần, vẫn không biết thực lực của Mạc Phàm mạnh đến đâu.
Mỗi lần Mạc Phàm ra tay, sẽ khiến ông ta cảm thấy càng ngày càng không nhìn thấu Mạc Phàm.
Kiếm sĩ này thì ngược lại, khí tức toàn thân như bảo kiếm trải qua ngàn chùy tôi luyện, phong mang vạn trượng, giống như mặt trời, không thu liễm chút nào, cũng không cần phải làm vậy.
Hai người trái ngược như vậy, ông ta thật sự không biết ai thắng ai thua.
Nếu thật sự bảo ông ta đưa ra đáp án, ông ta sẽ đoán Mạc Phàm thua, bởi vì ngoại trừ Miyamoto Musashi ra, bên cạnh còn hai người, một người là Abe Seimei người còn lại là Tengu, phần thắng của Mạc Phàm nhỏ hơn nhiều.
“Cộp!” Abe Seimei đứng bên phải phía sau Mạc Phàm không xa, hình thành tam giác với Miyamoto Musashi và Tengu, bao vây Mạc Phàm ở bên trong.
- Tên tiểu tử kia, cậu là người muốn tiêu diệt nhà Miyamoto tôi sao?
Miyamoto Musashi lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm, hỏi.
Mạc Phàm nghiêng đầu liếc Miyamoto Musashi một cái, không có kinh ngạc, càng không có sợ hãi, sau đó liếc nhìn Abe Seimei lần nữa, mấy chữ truyền từ miệng hắn ra.
- Còn nữa không?