Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 404# 1




 

 

 

Chương: Phán Quyết
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




“Bùm bùm bùm…” Lại mấy tiếng nổ mạnh liên tục vang lên, kim quang trên người Vạn Thiên Tuyệt biến mất hoàn toàn.

Vạn Thiên Tuyệt nhíu mày thành chữ “hỏa”, trong mắt tràn đầy lửa giận, nhìn Mạc Phàm với vẻ hung dữ.

Tuy ông ta không phải bản thể của Vạn Thiên Tuyệt, nhưng cũng do Ngũ Hành Linh Vật luyện thành, chưa bao giờ gặp phải tình huống như tối nay, muốn đi cũng không đi được, muốn bản thể hàng lâm cũng không hàng lâm được, hoàn toàn như chuột gặp phải mèo, bị đùa giỡn trong lòng bàn tay.

- Mạc Phàm, cậu cho rằng tối nay cậu không cho bản thể của lão phu hàng lâm, là có thể tránh thoát bản thể của tôi sao?

Vạn Thiên Tuyệt nổi giận đùng đùng nói.

Mạc Phàm ẩn vào trong tia lửa trên bầu trời, cười nhạt.

Hắn hoàn toàn có thể để Vạn Thiên Tuyệt hàng lâm, xem bản thể của Vạn Thiên Tuyệt mạnh cỡ nào.

Nhưng để Vạn Thiên Tuyệt hàng lâm tối nay hay không là do hắn, không phải do Vạn Thiên Tuyệt.

Hắn muốn Vạn Thiên Tuyệt tới, thì ông ta có thể tới.

Không muốn, vậy Vạn Thiên Tuyệt không thể tới.

Hiện giờ đám Bạch Kình Thương tự tin với Vạn Thiên Tuyệt như vậy, vậy Vạn Thiên Tuyệt đừng tới.

- Trốn, tôi cần trốn ông ta sao, Vạn Thiên Tuyệt đến đây, tôi giết ông ta là được, trái lại là ông, tôi nhận.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Bóng dáng hắn nhoáng lên một cái đến bên cạnh phân thân của Vạn Thiên Tuyệt, một chưởng giống như Thái Sơn áp đỉnh đánh về phía ông ta.

Vạn Thiên Tuyệt tức đến mức toàn thân phát run, trong lòng biết không phải đối thủ của Mạc Phàm, nên trong mắt ông ta hiện lên vẻ điên cuồng.

- Tiểu tử, cho dù tôi tự bạo, cũng sẽ không để cậu đạt được, tôi là của Vạn, Thiên, Tuyệt!

Vạn Thiên Tuyệt cao giọng nói.

Ông ta vừa nói xong, trong hai mắt hiện lên vẻ giận dữ, một ấn ký đỏ như máu xuất hiện ở chỗ mi tâm ông ta.

“Ken két…” Âm thanh giống như có cơ quan chuyển động truyền từ trong cơ thể ông ta ra, trên mặt và trên tay ông ta lập tức xuất hiện vết rạn, giống như đồ sứ bị vỡ, khí tức cường đại thô bạo tỏa từ người ông ta ra.

Cho dù tự bạo không thương tổn được Mạc Phàm, ít nhất có thể khiến Mạc Phàm không chiếm được phân thân này.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, ánh mắt phát lạnh.

- Cho dù bản thể của ông tới, ông muốn tự bạo, cũng phải hỏi xem tôi có đồng ý không.

Muốn tự bạo trước mặt y tiên bất tử hắn, làm sao có thể?

Hắn nói xong, ngọn lửa huyết sắc trong mắt hắn cháy mạnh hơn, giống như hai đạo laser bắn ra, biến mất trong mắt Vạn Thiên Tuyệt.

Miệng Vạn Thiên Tuyệt há to, thân thể không ngừng vùng vẫy, nhưng cho dù ông ta vùng vẫy thế nào, đều không thoát khỏi tay Mạc Phàm ấn trên đầu ông ta.

Chỉ trong phút chốc Vạn Thiên Tuyệt im lặng.

Không chỉ vết rạn trên người khép lại, cả người cũng nhanh chóng thay đổi.

Không còn bộ dạng lão giả lúc trước, mà là một chàng thanh niên.

Mái tóc đen như thác nước của chàng thanh niên tung bay, mặc bộ đồ trắng, chỗ ngực thêu một chữ “Y”, gương mặt tinh xảo đến mức khiến người ta không tìm được khuyết điểm, toàn thân lộ ra khí tức siêu trần thoát tục, đúng là bộ dạng của Mạc Phàm khi đến Tiên Thiên.

Đám người Bạch gia hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn Mạc Phàm kỳ lạ hơn nhiều.

Phân thân của Vạn Thiên Tuyệt ở dưới tay Mạc Phàm không chỉ không thể hàng lâm, ngay cả tự bạo cũng không thể thành công, còn bị Mạc Phàm luyện chế thành Thân Ngoại Hóa Thân của mình.

Nếu là ra tay giết phân thân của Vạn Thiên Tuyệt, thật sự không có gì.

Nhưng Mạc Phàm làm đến nước này, kẻ địch như vậy cũng quá đáng sợ rồi.

Mãi đến khi hóa thân này biến thành bộ dạng của Mạc Phàm hoàn toàn, lúc này Mạc Phàm mới thu lại Hồng Liên Nghiệp Hỏa trong mắt.

- Từ nay về sau tôi là tôi, cậu làm chuyện tôi nên làm, đi nơi tôi nên đi…

Mạc Phàm nhìn hóa thân này, lạnh nhạt nói.

Có hóa thân này, lần sau lại có người dám ra tay với Mạc gia, hắn hoàn toàn có thể khiến bản thể hàng lâm, còn không ai ngăn cản được.

- Từ nay về sau tôi là cậu, tôi làm chuyện cậu nên…

Hóa thân kia lặp lại lời Mạc Phàm nói một lần, một cái thệ ấn phức tạp lóe lên chỗ mi tâm hắn rồi biến mất.

Mạc Phàm nhìn thấy thệ ấn này, khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn lướt qua đám Bạch Kình Thương cách đó không xa, cuối cùng nhìn đám Bạch Tiểu Phi, Triệu Minh Phi vây quanh Bạch Tiểu Tuyết, ánh mắt như mùa đông lạnh giá, rét thấu xương.

- Các người vây quanh Tiểu Tuyết, là muốn làm gì?

Giọng nói lạnh như băng khiến tất cả mọi người run run.

Cả đám người giống như gà trống bại trận, trên mặt đều là tuyệt vọng, không có một chút nhuệ khí.

Bọn họ tưởng rằng Vạn Thiên Tuyệt sẽ hàng lâm, ai biết bị Mạc Phàm cản lại.

Chuyện này giống như bọn họ sắp chết đuối, thấy một khúc gỗ bơi về phía bọn họ, kết quả là một cơn sóng đánh qua, không chỉ đánh khúc gỗ thành mảnh nhỏ, cũng đập bọn họ xuống đáy nước, hi vọng đều mất sạch.

Nhất là đám Bạch Kình Thương, vừa rồi bọn họ còn cung nghênh Vạn Thiên Tuyệt đến.

Kết quả vui vẻ chưa tới một phút, đã bị Mạc Phàm tát vào mặt.

Tuy không đánh vào mặt thật, nhưng trên mặt nóng rát đau đớn.

- Xong rồi, hoàn toàn xong rồi.

Có người nhìn Mạc Phàm chậm rãi đi xuống, lẩm bẩm.

Vạn Thiên Tuyệt không tới, ai cũng không cứu được bọn họ.

Mạc Phàm chậm rãi quay về đảo giữa hồ trong trang viên Bạch gia.

- Bạch Kình Thương, còn cần tôi mời các ông xuống sao?

Mạc Phàm khẽ liếc đám Bạch Kình Thương còn đứng trên Hộ Trang Đại Trận nói.

Sắc mặt đám Bạch Kình Thương khó coi, do dự một lát rồi quay về đảo giữa hồ.

Bọn họ đã thấy tia lửa Mạc Phàm giấu trong không trung, chỉ cần Mạc Phàm nguyện ý, đừng nói là vài người bọn họ, cả Giang Nam cũng có thể bị hủy diệt.

Trừ phi bọn họ có bản lĩnh di chuyển tức thời ra khỏi Giang Nam, nếu không không có khả năng sống sót.

Rõ ràng là bọn họ không có bản lĩnh này.

ắ ể ể ế- Mạc tiên sinh, là lão hủ có mắt như mù, mong Mạc tiên sinh nể mặt Tiểu Tuyết, cho Bạch gia tôi một cơ hội.

Bạch Kình Thương gần như không do dự chắp tay nói.

Ông ta đã bỏ lỡ cơ hội thông qua Tiểu Tuyết bám vào Mạc Phàm, bây giờ chỉ có thể thông qua Tiểu Tuyết cúi đầu với Mạc Phàm.

- Lúc này biết nể mặt Tiểu Tuyết, vừa rồi thế nào hả?

Không đợi Mạc Phàm mở miệng, An Hiểu Hiên không bỏ qua nói.

Lúc Vạn Thiên Tuyệt sắp hàng lâm, Bạch Kình Thương đâu nhớ Tiểu Tuyết là người Bạch gia, chỉ mới một lát đã nghĩ tới rồi.

Cô lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người không biết vô liêm sỉ, còn là Bạch gia ngàn năm.

- Tiểu Phàm, chúng ta đi thôi, em muốn gặp cô và Tiểu Ngọc.

Bạch Tiểu Tuyết kéo An Hiểu Hiên một cái, nói với Mạc Phàm.

Ngụ ý là cô không muốn truy cứu chuyện này.

- Tiểu Tuyết, sao cậu dễ mềm lòng như vậy, vừa rồi đám cầm thú này đối xử với cậu thế nào, không phải cậu không thấy, nhất là kẻ tiện nhân Triệu Minh Phi và Bạch Tiểu Phi.

An Hiểu Hiên bất mãn nói.

- Hiên Hiên!

Bạch Tiểu Tuyết tức giận liếc An Hiểu Hiên một cái.

Cho dù Bạch gia đối xử với cô thế nào, cô vẫn là người Bạch gia.

An Hiểu Hiên bĩu môi, hai tay vòng quanh bộ ngực cao ngất, vẻ mặt khó chịu.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Mạc Phàm.