Chương: Không Nhường Đường, Chết
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Ở trong mắt hắn, số một Giang Nam chỉ là mây trôi, ngoại trừ trôi trên không ra, vốn dĩ không có quá nhiều ý nghĩa.
Trời làm hắn biến thành mây đen hắn là mây đen, mặt trời làm hắn biến thành ráng mây hắn là ráng mây.
Hắn chưa bao giờ muốn Mạc gia thành số một Giang Nam, cũng không để Mạc gia đi tranh số một Giang Nam.
Nhưng đừng tưởng rằng không tranh thì không là số một, tựa như bảo kiếm trong vỏ, không thể cảm nhận được sắc bén của nó.
Cửa xe mở ra, Mạc Phàm đi xuống xe.
Mạc Phàm vừa xuống xe, không ít người lập tức nhìn qua.
- Sao Mạc tiên sinh này lại xuống xethế, anh ta không biết sẽ nguy hiểm sao?
Bão cát bên ngoài càng ngày càng mạnh, ngăn cách cửa xe đều nghe được tiếng bão cát gào thét.
Thời tiết quái quỷ như vậy, không ở trong xe còn chạy ra ngoài.
Lâm Đông hơi híp mắt, cười lạnh lùng, không nói gì thêm.
Tuy những người này là khách của La thiếu, nhưng ông ta không phải bảo mẫu, ông ta đã nhắc nhở rồi còn dám xuống xe, tự mình muốn chết không trách được bọn họ.
Thôi Tường vừa sắp xếp không được xuống xe, chợt nghe thấy có người đi ra, lông mày nhíu lại, thấy là Mạc Phàm, khóe miệng anh ta nhếch lên.
Hứa Bình luôn nhìn chằm chằm xe Mạc Phàm, thấy Mạc Phàm đi ra, trái tim đập thình thịch, vội vàng đi tới.
- Mạc tiên sinh, cậu có chuyện gì sao, tôi sẽ làm giúp cậu?
Hứa Bình khẩn trương nói.
- Yên tâm đi, tôi sẽ không chậm trễ các cô lấy cảnh.
MạcPhàm lạnh nhạt nói.
Sao hắn không hiểu ý đồ của Hứa Bình, đơn giản là sợ hắn xung đột với La gia, khiến đoàn làm phim không lấy cảnh được.
Lưu Phỉ Phỉ diễn, sao hắn có thể làm chướng ngại vật?
- Cảm ơn Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh chú ý an toàn.
Hứa Bình nhận được lời hứa của Mạc Phàm, lúc này lông mày mới giãn ra, quay về xe.
Mạc Phàm nhìn thoáng qua bão cát, tròng mắt hơi híp lại, không thèm nhìn Lâm Đông đứng trên xe không xa, đi vào trong sương mù.
Hắn còn chưa tiến vào trong bão cát, Lâm Đông nhíu mày, bóng dáng nhoáng lên một cái, liền đến trước người Mạc Phàm.
Ông ta tưởng rằng Mạc Phàm chỉ xuống xe tìm kích thích, đùa với mọi người trong đoàn làm phim.
Ai biết Mạc Phàm lại đi thẳng vào trong bão cát.
Ông ta không thể ngồi yên không để ý chuyện này.
- Tiểu tử, cậu không nghe thấy lời tôi nói sao, La gia làm việc ở đây, những người khác cút!
Hai tay Lâm Đông vẫn cho vào túi như cũ, trầm giọng nói, trong giọng nói có chút bất mãn.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, còn chưa mở miệng, Thôi Tường cầm loa to chạy như điên tới, khóe miệng có chút cười âm hiểm.
Anh ta đang suy nghĩ xem thu thập Mạc Phàm thế nào, vậy mà Mạc Phàm tự mình bước xuống xe.
Đúng là biết rõ núi có hổ, vậy mà cứ xông lên.
- Lâm đại sư đừng kích động, cậu ta là người của đoàn làm phim chúng tôi.
Thôi Tường cười nịnh nọt nói.
- Người đoàn làm phim các cậu, cậu ta là điếc thật hay giả điếc thế, không nghe thấy lời tôi nói sao?
Lâm Đông lạnh giọng hỏi.
Trong lòng Thôi Tường vui vẻ, đã vui như nở hoa.
- Chắc là mắc tiểu, tôi nói cậu ta hai câu, Lâm đại sư đừng tức giận.
- Cậu xem rồi làm đi, dám tiến lên một bước, tôi đánh gãy chân cậu ta.
Lâm Đông thản nhiên nói.
Bọn họ hao phí rất nhiều sức lực mới bao vây được nha đầu kia, sao có thể để cô ta chạy trốn?
Một lát nữa sẽ bắt được cô ta về báo cáo kết quả.
- Dạ, dạ.
Thôi Tường vội vàng gật đầu, dời mắt nhìn Mạc Phàm.
- Tiểu Mạc, cậu không ngồi yên ở trên xe, ra ngoài đây làm chi, không nghe thấy lời Lâm đại sư vừa nói sao, nhanh nói xin lỗi Lâm đại sư, quay về xe đi.
Thôi Tường giả bộ tức giận, nhưng trong mắt tràn đầy trêu tức, ngay cả xưng hô với Mạc Phàm cũng thay đổi.
Mạc Phàm lắc đầu cười, không để ý đến Thôi Tường.
Cố làm ra vẻ trước mặt hắn, cho rằng hắn là đứa bé ba tuổi sao.
- Tránh ra, nếu không thì chết!
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Lâm Đông một cái nói.
Hắn vừa nói những lời này, Thôi Tường lập tức sửng sốt, một lúc lâu sau mới cười vui vẻ.
Anh ta tưởng rằng phải hao chút công phu, mới khiến Mạc Phàm xung đột với Lâm Đông.
Có ai ngờ Mạc Phàm vừa nói liền bảo Lâm Đông tránh ra, nếu không thì chết, khẩu khí còn lớn hơn Lâm Đông.
Phải biết rằng Lâm Đông là võ giả nửa bước tông sư, còn là người La gia, nơi này là địa bàn của La gia, Mạc Phàm nói chuyện với Lâm Đông như thế, khác gì sói chạy đến lãnh địa của sư tử, bảo sư tử cút đi, nếu không sẽ ăn sư tử.
- Xem ra không cần mình động võ mồm rồi.
Thôi Tường nhìn Lâm Đông chăm chú nói.
Lâm Đông cau mày, gương mặt như đao chém gọt có một tầng sương lạnh, trong mắt lóe sáng ánh sáng lạnh, rõ ràng là động chân hỏa.
Tông sư như long, ông ta nửa bước tông sư cũng là bán long.
Ô ố ố ố ắÔng ta là bán long cho dù tính tình tốt, cũng không nhịn được tức giận, huống chi tính cách ông ta không tốt lắm.
Tháng trước có hai tên ăn xin vô tình đụng vào ông ta, đã bị ông ta đá bay, thiếu chút nữa khiến hai tên ăn xin đi đầu thai.
Mạc Phàm là một tiểu tử mới tới Mạc Bắc, vậy mà dám nói với ông ta như thế.
Không đợi Lâm Đông ra tay, Thôi Tường giả vờ câm điếc nói.
- Tiểu Mạc, cậu nói gì thế, tôi không nghe lầm đấy chứ, cậu vừa nói gì với Lâm đại sư thế?
Cơ hội tốt như thế, sao có thể ít đi dầu muối tương dấm.
Sắc mặt Mạc Phàm lãnh khốc, dời mắt nhìn Thôi Tường.
- Nếu anh không muốn chết sớm, tốt nhất là câm miệng.
Thôi Tường là loại người như vậy, còn động tay động chân với hắn và Lưu Phỉ Phỉ nhiều lần, nếu không phải Thôi Tường còn dẫn đường cho hắn, Thôi Tường đã sớm chết trăm ngàn lần.
Thôi Tường bị Mạc Phàm nhìn chăm chú, tươi cười trên mặt cứng ngắc, không tự chủ được run rẩy.
Anh ta giống như con chuột gặp chân long, bị chân long nhìn chăm chú, chỉ cần một ý niệm trong đầu của chân long, có thể giết chết anh ta.
Lúc Thôi Tường bị dọa gần chết, trong xe, gần như tất cả mọi người đang nhìn Mạc Phàm qua cửa kính xe.
- Mạc tiên sinh này đang làm gì thế?
- Xem ra cậu ta đang trêu chọc người La gia.
Một nữ diễn viên trong đó nói.
- Cậu ta không muốn sống nữa à, La gia là gia tộc lớn nhất Mạc Bắc đó.
Một nữ diễn viên khác nói.
Trước khi tới cô ta đã tìm kiếm thông tin, tránh những phiền phức không cần thiết.
Cuối cùng cô ta nhận được một câu: Ở Mạc Bắc, trêu chọc trời trêu chọc đất, không thể trêu chọc La gia, đây đủ để thấy La gia đáng sợ thế nào.
- Tiểu tử họ Mạc này không muốn mạng nữa à, bị người La gia giết chết, như vậy chúng ta sẽ…
Mỹ nữ trang điểm đậm trên máy bay nhếch miệng, cười tàn nhẫn.
Với tình hình hiện giờ, bọn họ muốn lên cao, trừ phi Mạc Phàm chống lưng cho Lưu Phỉ Phỉ đổ mới được.
Nếu không nhìn thái độ của Hứa Bình với Mạc Phàm, bọn họ không có khả năng ngồi trên Lưu Phỉ Phỉ.
- Tôi cảm thấy không phải không có khả năng này, tôi từng thấy Lâm đại sư này một lần, là cận vệ của La thiếu, một cao thủ La gia.
- Vậy sao?
Mấy nữ diễn viên dán sát vào cửa sổ, nhìn chằm chằm Mạc Phàm và Lâm Đồng trong bão cát.
- Tiểu tử, cậu biết cậu đang nói chuyện với ai không?
Lâm Đông híp mắt, lạnh lùng nói.
- Ông không mở đường đúng không?
Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.
- Tiểu tử, cậu muốn chết à!
Ánh mắt Lâm Đông dữ dằn, như dã thú giơ tay chộp lấy đầu Mạc Phàm, một trận kình phong dữ dội nổi lên, thế tất muốn bóp nát đầu.
Ông ta từng gặp nhiều người tuổi như Mạc Phàm, nhưng chưa thấy ai liều lĩnh như thế?
Mạc Phàm không nhăn mày, chỉ liếc mắt nhìn Lâm Đông một cái.
Chỉ là một võ giả còn chưa tới tông sư, hắn vốn dĩ không cần biết là ai.
Trái lại là Lâm Đông, ông ta không biết hắn là ai, đây mới là đáng sợ nhất.
- Vậy ông chết đi.
Chỉ bốn chữ, mắt Lâm Đông mở to, bỗng nhiên sắc mặt rất kỳ lạ.
Không đợi tay ông ta động vào Mạc Phàm, thân thể bay như đạnra khỏi nòng súng, bay vào trong bão cát phía xa, biến mất không thấy.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Mạc Phàm không quan tâm đến Thôi Tường, đi một mình vào trong bão cát.