Chương: Thuật Thôi Miên
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
- Ngô Giang, cậu nghe tôi giải thích, tôi cho cậu 100 vạn, cậu coi như vừa rồi chưa nghe thấy gì.
Dư Bân vội vàng nói.
Ngô Giang là sinh viên quốc phòng, nếu chuyện này ầm ĩ lên bộ đội, anh ta sẽ gặp phiền phức rồi.
- Cậu giải thích với chính trị viên của chúng tôi và cảnh sát đi.
Ngô Giang nắm lấy cổ áo Dư Bân, tức giận nói.
Dư Bân nhíu mày, có cảm giác ruột hối hận sắp đứt.
Anh ta vốn muốn làm thân với Lưu Phỉ Phỉ, thuận tiện chế giễu Mạc Phàm và Ngô Giang, vì thế anh ta mới cố ý tìm Ngô Giang tới đây.Ai biết không đến gần được hoa hậu giảng đường, chính anh ta cũng bị vạch trần.
Cảm giác như tự nâng cục đá lên đập vào chân mình trào dâng trong lòng.
Trong lòng anh ta biết Ngô Giang sẽ không thỏa hiệp, ánh mắt anh ta dữ dằn hơn, nhìn về phía Mạc Phàm.
- Tiểu tử, cậu đợi đó cho tôi, tôi sẽ không để yên cho cậu chuyện này đâu.
Một sinh viên năm nhất vừa mới vào trường, ngay cả xe đưa đón cũng không có, chắc chắn người nhà không tới, là vì tiếc chút lộ phí đó không chịu tới.
Một tiểu tử như vậy cũng dám phá hỏng chuyện tốt của anh ta, anh ta sẽ không để yên chuyện này như vậy đâu.
Đám sinh viên vây quanh xem, bao gồm cả Ngô Giang trong đó nhíu mày lại.
Khoa tài chính đại học Đông Hải vốn tụ tập không ít sinh viên giàu có ở tỉnh Giang Nam, tuy Dư Bân kém xa mấy thiếu gia không thể đụng vào ở đại học Đông Hải, nhưng dám làm càn trong đám đệ tử thế gia và phú nhị đại như vậy, đủ để thấy thân phận của anh ta, chọc tới Dư Bân quả thực rất phiền phức.
- Vị học đệ này, nếu có chuyện gì, cậu cứ việc tới tìm tôi.
Ngô Giang vỗ ngực, cảm kích nói.
Bởi vì chuyện này, anh ta bị nhà trường giám sát, thành trò cười của cả trường học, hiện giờ anh ta đi đường đều không ngẩng đầu lên được.
Bình thường nghe thấy người ta nói nhỏ, anh ta đều hoài nghi là đang bàn chuyện của anh ta, anh ta đều đã sắp hỏng mất rồi.
Mạc Phàm khiến Dư Bân nói ra chân tướng mọi chuyện, làm anh ta thấy được một chút hào quang, tương đương với cứu anh ta một mạng, tất nhiên anh ta sẽ không bỏ mặc.
- Ngô Giang, cậu nên để ý đến mình trước đi, tiểu tử này ai cũng không bảo vệ được.
Dư Bân lạnh lùng nói.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, kéo vali của Lưu Phỉ Phỉ rời đi.
- Chúng ta đi thôi.
Lưu Phỉ Phỉ ngây ngốc, gật đầu, đi theo Mạc Phàm tới khu tiếp đón sinh viên quốc phòng và điện ảnh.
Có không ít người ở xung quanh lắc đầu.
- Tân sinh viên này kiêu ngạo như vậy, chắc chắn sẽ bị chịu thiệt.
Hai người vừa mới rời đi, mọi người cũng tản ra.
- Mạc đại soái ca, anh lại trêu chọc phiền phức rồi, anh không sợ anh ta tới tìm anh gây phiền phức sao?
Vừa rời khỏi đám người, Lưu Phỉ Phỉ vừa đi đường vừa giơ ngón tay thon dài chỉ Mạc Phàm nói.
Nơi này là tỉnh Giang Nam, không phải Đông Hải.
Mạc Phàm được gọi là Mạc đại sư ở Đông Hải, ở đây thì không là gì.
Dư Bân này nhìn có vẻ không dễ trêu chọc.
Mạc Phàm cười, một Dư Bân thì tính là gì, nếu không phải xung quanh có nhiều người, vừa rồi hắn đã giết chết Dư Bân.
- Lưu đại mỹ nữ không nói tôi còn có chút sợ, Lưu đại mỹ nữ mới mở miệng, tôi không sợ chút nào nữa rồi.
- Tôi có năng lượng lớn như vậy sao.
Lưu Phỉ Phỉ cười, lại hỏi:
- Anh quen Ngô Giang kia sao?
Mạc Phàm vừa đến đại học Đông Hải, liền biết chuyện Ngô Giang, chắc chắn trong đó còn có bí mật.
- Xem như là quen đi.
Mạc Phàm gật đầu, thản nhiên nói.
Kiếp trước Dư Bân lặp lại chiêu cũ, tìm hai cô gái gài bẫy hắn, giúp Lâm Khuynh Thiên tách hắn và Tuyết Nhi ra, là Ngô Quang đi qua nói cho hắn biết chân tướng mọi chuyện, hắn mới không mắc mưu của Dư Bân.
Sau đó không lâu, Ngô Giang tự sát.
Vừa rồi nhìn như Ngô Giang nợ ân tình hắn, chuyện này đối với hắn mà nói chỉ là nhấc tay chi lao.
- Chẳng trách, đúng rồi, vì sao Dư Bân nhìn vào mắt anh liền nói lời thật lòng, thành thật khai báo, trong mắt anh có cái gì.
Lưu Phỉ Phỉ dùng giọng điệu hơi điêu ngoa nói.
Lúc Dư Bân nhìn vào mắt Mạc Phàm, có cảm giác như nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng sợ.
- Chuyện này sao, có thể là anh ta có tật giật mình.
Mạc Phàm cười nhạt nói.
- Thật hay giả thế?
Lưu Phỉ Phỉ nhíu mày, bán tin bán nghi hỏi.
- Chúng ta đi làm thủ tục nhập học đi.
Mạc Phàm cười nói, không trả lời.
Dư Bân chỉ là phàm nhân, bảo anh ta nói thật, là chuyện rất đơn giản với hắn, chỉ cần một ý niệm trong đầu hắn là được.
Còn phiền phức, hắn tới Giang Nam là tới tìm phiền phức, Dư Bân chỉ là bắt đầu.
…
Lúc Mạc Phàm và Lưu Phỉ Phỉ bận rộn với việc làm thủ tục nhập học, ở một đồn công an gần đại học Đông Hải.
Vẻ mặt Dư Bân ủ rũ đi từ trong ra, đi đến chỗ một chiếc xe Benz đỗ bên đường, phía sau còn có một quản gia đi theo.
“Rầm!” Cửa xe đóng rầm một cái.
- Điều tra về tên tiểu tử kia cho tôi, tôi muốn xem tiểu tử này có bối cảnh gì, cũng dám gài bẫy tôi.
Dư Bân ở trong xe phẫn nộ nói.
May mà anh ta dùng tiền mua chuộc một tiểu đệ, gánh trách nhiệm giúp anh ta, nếu không không biết anh ta sẽ gặp phiền phức gì rồi.
Dù vậy 500 vạn thả trôi sông, ngay cả cọng lông gà cũng không thấy được.
Nhiều tiền như thế, anh ta có thể đến Thiên Thượng Nhân Gian rất nhiều lần.
- Đúng rồi, điều tra thêm cho tôi, tiểu tử kia đã dùng yêu pháp gì với tôi.
Dư Bân bình tĩnh trở lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.
Chỉ là một cái vali nhỏ, bọn họ đều không xách lên nổi, anh ta còn như gặp phải quỷ thấy Ngô Giang nhảy lầu xác chết vùng dậy, thiếu chút nữa anh ta bị dọa đái ra quần.
Chuyện này đúng là quá quỷ dị rồi.
- Theo tôi thấy, rất có khả năng tiểu tử kia dùng thuật thôi miên đơn giản.
Quản gia nhíu mày nói.
Thuật thôimiên có thể thông qua ám hiệu tâm lý, điều khiển người bị thôi miên.
Cái vali biến nặng, cùng với ảo giác có thể do thôi miên tạo ra.
- Thôi miên?
Dư Bân nhíu mày.
Anh ta không hề xa lạ với chuyện này, anh ta từng xem không ít đại sư thôi miên biểu diễn.
Trong đó có một đại sư chỉ vỗ tay phát ra tiếng, liền thôi miên một mỹ phụ trinh liệt [Chỉ người phụ nữ giữ gìn trinh tiết, thà chết chứ không chịu nhục trong xã hội phong kiến].
Sau khi mỹ phụ kia bị thôi miên, lập tức biến thành chó cái, vô cùng phối hợp để mặc mấy người đàn ông thao túng, vẻ mặt rất hưởng thụ.
Sau khi kết thúc thôi miên, mỹ phụ kia nhìn thấy mình phóng đãng như vậy, thiếu chút nữa tự sát.
Lúc trước anh ta từng muốn học thuật thôi miên, có bản lĩnh này, muốn đùa giỡn phụ nữ nào mà chẳng được, chỉ cần một ám hiệu là được rồi.
Nhưng sau đó vì học quá khó, anh ta quyết định không học nữa.
- Nếu là thuật thôi miên, vậy thì dễ làm rồi, có đại sư thôi miên nào lợi hại không.
Dư Bân cười ha ha, cười âm hiểm nói.
Nếu anh ta bị Mạc Phàm thôi miên, vậy dùng thuật thôi miên trả lấy lại gấp bội từ người tiểu tử kia.
- Đại sư về thôi miên, thiếu gia quên người điên kia rồi sao?
Quản gia cười thần bí nói.
Dư Bân khẽ nâng mí mắt, hai mắt lập tức sáng lên.
- Kẻ điên, ông nói Phương Tử Phong của Phương gia sao?
Phương Tử Phong này là thiếu gia Phương gia Giang Nam, Phương gia Giang Nam là đầu rồng về ngành du lịch, mấy năm nay du lịch càng ngày càng phát triển, Phương gia cũng nước lên thì thuyền lên.
Nhưng từ nhỏ Phương Tử Phong này đã có yêu thích về thuật thôi miên, còn vì chuyện này mà tuyệt thực.
Phương gia không có biện pháp, đưa anh ta ra nước ngoài học thuật thôi miên.
Anh ta về nước biểu diễn, trở thành một trong những đại sư thôi miên được đánh giá cao ở Giang Nam.
Phương Tử Phong không chỉ là đại sư thôi miên, anh ta còn thôi miên tất cả người xem.
Khi biểu diễn thuật thôi miên, lập tức biến thành đại hội yoga.
Ở đây bất luận là nam nữ dưới tác dụng của thuật thôi miên, như bị hạ mị dược, cố gắng phát tiết dục vọng nguyên thủy nhất.
Cũng may người xem biểu diễn không phải là quan lại quyền quý, chỉ là người bình thường, nếu không chắc chắn Phương gia và Phương Tử Phong không còn tồn tại.
Hiện giờ Phương Tử Phong rất nổi tiếng trong giới thôi miên, cũng được tặng danh xưng là “kẻ điên”.
Từ đó về sau, Phương Tử Phong không ngừng khiêu chiến các đại sư thôi miên, không chỉ chưa bao giờ thất bại, tất cả các nhà thôi miên khác còn bị anh ta ngược rất thảm.
- Đúng vậy, hiện giờ Phương thiếu cũng học ở đại học Đông Hải.Quản gia gật đầu.
- Giúp tôi điện cho Phương thiếu, nói rằng tôi mời anh ta ăn cơm, đúng rồi, nói với anh ta có một đại sư giỏi thôi miên đến đại học Đông Hải chúng ta.
Dư Bân cười âm hiểm nói.
- Dạ!
Mercedes rời đi.