Chương: Đánh Cược
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Triệu Phi vừa mới nói xong, trong lòng Lâm Đào lập tức vui như nở hoa.
Anh ta đang lo không có cơ hội nhục nhã Mạc Phàm, một câu của Triệu Phi không những mang được Trần Vũ Đồng đi, còn khiến anh ta cócơ hội nhục nhã Mạc Phàm, quả thực là vẹn cả đôi đường.
Mạc Phàm không tham gia thi vào trường cao đẳng, anh ta xem Mạc Phàm lấy thư trúng tuyển trường gì ra.
Anh ta liếc mắt nhìn Triệu Phi với vẻ cậu giỏi lắm.
Triệu Phi cười ha ha, nói tiếp:
- Cô Trần, cô thấy thế nào, thực ra em cũng rất hiếu kỳ Mạc học bá trúng tuyển trường nào?
Bàn Tử nhíu mày, quả đấm nắm chặt.
Mạc Phàm không tham gia thi vào trường cao đẳng, chắc chắn thư trúng tuyển không phải trường tốt gì, ba tên gia hỏa này muốn xem thư trúng tuyển của Mạc Phàm, rõ ràng là muốn Mạc Phàm xấu mặt, ba tên gia hỏa này đúng là tận dụng mọi thứ.
- Không phải các cậu bị điếc đấy chứ, cô Trần nói mình có chuyện không đi được rồi?
- Bàn Tử, cậu có ý gì đây, chỉ ăn bữa cơm mà thôi, bỏ lỡ lần này, không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào mới ăn cùng, có phải không, cô Trần?
Triệu Phi cười khinh thường nói.
Trần Vũ Đồng nhíu mày, lộ ra chút khó xử.
Cô nhiều tuổi hơn đám Lâm Đào một chút, sao có thể không nhìn ra mấy kỹ xảo của Lâm Đào.
- Hơn nữa Mạc Phàm là truyền thuyết trong lớp chúng ta, đương nhiên cậu ta trúng tuyển trường nào chúng em phải biết, có phải không, vừa rồi lớp trưởng Vương Vân của chúng em còn hỏi Mạc học bá thi trường gì đó?
Triệu Phi nói tiếp, còn kéo cả Vương Vân vào.
- Thôi, tôi đi với các em gặp mặt bạn học khác, Mạc Phàm, tối nay em tới tìm tôi, buổi tối tôi nói chuyện đó với em.
Trần Vũ Đồng nói với Mạc Phàm.
Trần Vũ Đồng còn chưa dứt lời, mới mở miệng, sắc mặt Lâm Đào lập tức âm u.
Anh ta tán Trần Vũ Đồng lâu như vậy, Trần Vũ Đồng luôn trốn tránh anh ta.
Lâm Đào thấy Trần Vũ Đồng không chỉ che chở Mạc Phàm, còn chủ động hẹn Mạc Phàm buổi tối.
Chắc là ăn cơm tối xong, hai người sẽ ngủ với nhau.
Ở trong mắt anh ta, Trần Vũ Đồng kiêu ngạo lạnh lùng lập tức biến thành đồ đê tiện thích giúp đỡ người nghèo.
Nếu Trần Vũ Đồng tham gia tiệc rượu của anh ta, tối nay anh ta không bắt kẻ đê tiện này, anh ta không tên là Lâm Đào.
- Vậy cô Trần, chúng ta đi thôi, xe Lincoln bản dài nhà em ở dưới lầu.
Lâm Đào làm bộ nhã nhặn nói.
Khi nói chuyện, trong đáy mắt hiện lên hung dữ, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.
Tuy không làm nhục được Mạc Phàm, nhưng đợi Trần Vũ Đồng tới tay rồi nói sau.
Chơi Trần Vũ Đồng trước đã, chơi xong lại cho Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt thử xem, để Mạc Phàm đi đôi giày rách của anh ta.
- Tiểu Phàm!
Bàn Tử nhìn về phía Mạc Phàm trưng cầu ý kiến, trên mặt đều là vẻ không cam lòng.
Lần trước Trần Vũ Đồng bị Lâm Đào chuốc say, thiếu chút nữa bị Lâm Đào bắt nạt, lần này lại mời cô Trần đi tham gia tiệc rượu, chắc chắn không có ý tốt.
- Cậu muốn xem thư trúng tuyển của tôi phải không?
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Hửm?
Lâm Đào nhướn mày.
Anh ta vốn đang tiếc nuối không nhục nhã được Mạc Phàm, không ngờ Mạc Phàm tự tìm khổ.
- Thế nào, cậu muốn cho chúng tôi xem thư trúng tuyển sao?
- Mạc Phàm, thôi đi!
Trần Vũ Đồng lộ ra chút lo lắng.
Mạc Phàm cười với Trần Vũ Đồng, cho cô ánh mắt “yên tâm đi”.
- Muốn xem thư trúng tuyển của tôi cũng được, nếu tôi có thư trúng tuyển trường đại học chính quy, cô Trần sẽ không đi theo các cậu, sau này các cậu gặp cô Trần đều phải quỳ xuống.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Tay hắn khẽ động, một đám pháp ấn xuất hiện.
Đám Lâm Đào sững sờ, lập tức thoải mái hơn.
Cho dù Mạc Phàm lấy ra được cũng không sao, cô Trần không đi theo bọn họ, lát nữa sẽ bảo hiệu trưởng đến đây mời, bọn họ không tin Trần Vũ Đồng sẽ không nể mặt hiệu trưởng.
Còn quỳ với Trần Vũ Đồng, quỳ gối dưới váy Trần Vũ Đồng cũng đáng.
- Không thành vấn đề, chỉ cần cậu lấy giấy trúng tuyển ra.
Lâm Đào cười nói.
ế ấ ểNếu lát nữa Mạc Phàm lấy thư thông báo trúng tuyển trường Lam Tường, vậy đợi bị cười nhạo đi.
Người đè ép tứ thiếu ở trung học Đông Hải, vậy mà lấy được thư trúng tuyển trường không chính quy, nói không chừng trở thành đề tài dạy học ở trường trung học Đông Hải.
Lâm Đào vừa mới nói xong, một pháp ấn mắt thường không thể thấy được bay từ trong tay Mạc Phàm ra, tiến vào mi tâm Lâm Đào.
- Hai người thì sao?
Mạc Phàm nhìn lướt qua hai người còn lại.
- Lâm thiếu đã đồng ý rồi, chúng tôi chắc chắn càng không có vấn đề gì, nếu cậu có thể lấy ra một trường đại học chính quy, không chỉ chúng tôi thấy cô Trần là quỳ xuống, bảo chúng tôi liếm chân cô Trần cũng được.
Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt nhìn nhau cười, bỉ ổi nói.
Bọn họ đều đang ở độ tuổi thanh xuân, không chỉ Lâm Đào động tâm với Trần Vũ Đồng, chỉ sợ cả lớp bọn họ đều không tìm được ai không động tâm với đại mỹ nữ Trần Vũ Đồng.
- Liếm chân cô Trần, các người đừng có nghĩ, nếu hai người thua, các người liếm thùng rác ở hành lang đi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Tay hắn khẽ cử động, không cần hai người trả lời, hai pháp ấn khác đã bay vào mi tâm bọn họ.
- Cô Trần, thư thông báo trúng tuyển của em đâu?
Mạc Phàm cười hỏi.
Trần Vũ Đồng nhíu mày, lo lắng ở trên mặt không mất đi chút nào.
- Để tôi lấy.
Cô mở ngăn kéo bàn làm việc ra, lấy một xấp thư ra để trên bàn.
Những thư này đều là của Mạc Phàm, được cô cất sang một bên.
Bởi thư trúng tuyển để trong phong bì hay túi, từ ngoài không nhìn ra được là trường gì, chỉ có thể biết gửi từ đâu tới.
- Đúng là không ít đâu.
Triệu Phi cười nói.
- Tôi cảm thấy cô Trần phải đi cùng chúng ta rồi, chúng ta cũng không cần phải liếm thùng rác.
Đinh Tuấn Kiệt nói.
Lâm Đào nhướn mày, cười đắc ý.
- Bàn Tử, mở những lá thư này đi.
Mạc Phàm cười khinh thường nói.
Bàn Tử không do dự muốn mở một lá thư.
- Đừng, việc này không nhọc Bàn Tử làm, chúng tôi tự làm.
Triệu Phi chủ động nói.
Vẻ mặt đương nhiên phải dùng tay mình đánh, anh ta bị Mạc Phàm ngược nhiều lần như vậy, hiếm khi có được cơ hội, sao có thể bỏ qua dễ dàng.
Anh ta thuận tay cầm một lá thư, khóe miệng nhếch lên.
- Từ Giang Nam tới, Lâm thiếu, hình như ở tỉnh Giang Nam có đại học Hải Dương, bồi dưỡng ngư dân đúng không?
Triệu Phi cười hỏi.
- Không sai, trường đó còn được Lâm gia chúng tôi tài trợ, nếu Mạc học bá muốn đến trường đó, tôi có thể dẫn cậu đi vào.
Lâm Đào kiêu ngạo nói.
- Tôi đoán đây là thư trúng tuyển của trường đại học Hải Dương ở Giang Nam.
- Hai người có im đi không, không mở thì để tôi mở.
Bàn Tử không kiên nhẫn nói.
Khi nói chuyện, anh ta cũng lo lắng trong lòng.
Nhỡ đâu đúng là trường dở tệ, trò đùa này sẽ chơi lớn rồi.
- Đừng có gấp vậy chứ, nói không chừng bên trong thật sự là trường đại học danh tiếng, cậu sợ cái gì, Bàn Tử?
Triệu Phi không chút hoang mang trêu chọc.
“Xoẹt!” Triệu Phi xé mở túi ra, lấy một quyển sổ nhỏ ở bên trong ra.
- Tôi đọc cho mọi người nghe, nghe kỹ đây, trường Mạc học bá chúng ta trúng tuyển là?
Triệu Phi không nói nữa, nhìn mọi người.
Anh ta còn chưa nói ra miệng, Lâm Đào và Đinh Tuấn Kiệt nhếch miệng, bộ dạng đợi xem kịch vui.
Trần Vũ Đồng chau mày, lộ ra khẩn trương, tay cô nắm chặt lấy góc áo.
Chỉ có Mạc Phàm là lạnh nhạt, ngồi trên ghế sô pha, không để việc này ở trong mắt.
- Là…
Triệu Phi cười đắc ý, nhìn về phía thư trúng tuyển, một chữ “Giang” thành hình trong miệng anh ta.
- Giang… Đông…
Mắt anh ta mở to, hoàn toàn sửng sốt, biểu cảm là khó mà tin được.