Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 204# 2




 

 

 

Chương: Mục Đích
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Hoàng Kình Thương và đám người Hoàng gia phía sau ông ta nhíu mày, trong lòng không ít người có dự cảm không tốt, nhất là Hoàng Kình Thương, sắc mặt vô cùng khó coi.

Tiểu tử này giết người Hoàng gia, còn dám tham gia hội giao dịch, chắc chắn không chỉ vì đồ trong hội giao dịch.

- Tiểu tử, cậu tới Hoàng gia chúng tôi vì chuyện gì, Hoàng gia tôi không oán không thù với cậu, hẳn là cậu muốn diệt Hoàng gia chúng tôi đúng không?

Hoàng Kình Thương trầm giọng hỏi.

Nếu là người bình thường dám đến tổ địa Hoàng gia bọn họ, muốn diệt Hoàng gia bọn họ, ông ta chỉ cười ha ha, có lẽ không cần ông ta ra tay, người này sẽ chết.

Nhưng tiểu tử trước mặt thì khác.

Bất luận là Trương Vấn Thiên hay Tôn Vô Địch đều có thực lực giết chết cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, không chỉ không làm gì được tiểu tử này, còn bị giết chết, giống như uống nước lạnh.

Xem ra tiểu tử này không chỉ là Hoành Luyện tông sư đơn giản như vậy, rất có khả năng là Chân Nhân trình độ pháp thuật thông thần.

Hoành Luyện tông sư đã đủ đáng sợ, thân thể đao thương bất nhập, pháp khí khó địch nổi, chỉ có thuật pháp mới có thể khắc chế.

Nếu tiểu tử này là Chân Nhân, Chân Nhân hoàn mỹ bù lại khuyết điểm của Hoành Luyện tông sư.

Người như vậy, chỉ sợ không có mấy người, tuyệt đối không phải người bọn họ dễ đối phó, muốn diệt Hoàng gia bọn họ cũng không phải không có khả năng.

- Không oán không cừu?

Mạc Phàm cười lạnh lùng, một tay hắn lướt qua mặt, lộ ra khuôn mặt thật của hắn.

Pháp thuật này tên là Huyễn Dung Thuật, người quen hắn nhìn thấy hắn, liếc mắt một cái là nhận ra, bởi vì tướng mạo hắn không có gì thay đổi, ví dụ như Lỗ Lão Hổ và Mộc Phong Nhạc thuộc loại này.

Người chưa từng gặp hắn, không chỉ nhìn thấy dáng vẻ khác của hắn, ngay cả giọng nói cũng biến đổi.

Trừ phi Mạc Phàm muốn cho bọn họ nhìn thấy, nếu không bọn họ không nhìn ra.

Hơn nữa mỗi người nhìn và nghe hắn khác nhau.

Nói cách khác, sao người Hoàng gia lại không nhận ra hắn.

- Cậu là Mạc, Mạc Phàm Đông Hải, cậu dám tới Tấn Châu Hoa Bắc chúng tôi.

Trong đám người Hoàng gia, có người từng xem qua tài liệu về Mạc Phàm, lập tức nhận ra hắn, vô cùng khiếp sợ nói.

Mạc Phàm Mộc Hóa Hoàng Đào Nhiên, lại giết Hoàng Thiếu Thiên, bọn họ không tìm Mạc Phàm gây phiền phức, Mạc Phàm lại tự mình tới đây.

- Tôi đã nói rồi, không cần các người đi tìm, tôi sẽ tự tìm các người.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

“A…”

Lời này vừa vang lên, không ít người hít vào một hơi khí lạnh, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khác thường.

Cho dù nơi này là Tấn Châu Hoa Bắc, cũng có không ít người biết Mạc Phàm.

Bác sĩ chữa khỏi superSARS, bác sĩ chữa khỏi ung thư.

Nhưng ai cũng không ngờ tới, thần y Mạc Phàm nổi tiếng ở Đông Hải lại có tu vi này, giết Tôn Vô Địch, diệt Trương Vấn Thiên, ngay cả Hoàng gia cũng e ngại vài phần.

- Không có khả năng, sao Mạc Phàm lại có tu vi như vậy?

Hoàng Kình Thương lắc đầu không tin lắm, nói.

Mạc Phàm 16, 17 tuổi có thể giải trừ bệnh truyền nhiễm, chữa ung thư, y thuật này đã khá lắm rồi, bác sĩ khác chăm chỉ học tập cả đời cũng không làm được.

Mạc Phàm ngoại trừ nghiên cứu y thuật, còn có thời gian tu luyện đến Hoành Luyện tông sư, tu luyện pháp thuật đến cảnh giới Chân Nhân?

- So với Mạc Phàm, tôi càng thích người khác gọi tôi là Mạc đại sư.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Cái gì?

Gần như tất cả mọi người lại khiếp sợ, Mạc đại sư đánh bại tên cuồng đồ nước ngoài và Mạc Phàm là một người?

Trước đây có người suy đoán như vậy, rất nhanh bị đa số mọi người phủ quyết.

So với Mạc Phàm và Mạc đại sư là một người, rất nhiều người nguyện ý tin tưởng hai người là cha con hay thầy trò.

Nhưng quả nhiên hai người lại là một.

Nếu đây là sự thật, mọi chuyện sẽ dễ lý giải hơn nhiều.

Lúc này, trong đám người sắc mặt Hoa Thiên Tinh rất khó coi, hai chân không tự chủ được run rẩy, người bọn họ trêu chọc tối qua lại là Mạc Phàm Mạc đại sư.

Trên mặt Chu Hoa càng không có một chút huyết sắc, còn trắng bệch hơn ăn đồ thừa nôn như điên tối qua, hai chân run lên ngã xuống đất.

May mà Mạc Phàm không chấp nhặt với bọn họ, nếu không không biết bọn họ sẽ chết như thế nào.

Dù vậy, sợ hãi giống như một vùng u ám xuất hiện trong lòng bọn họ.

Hoàng Kình Thương và đám người Hoàng gia, sắc mặt lại càng âm trầm hơn, gần như có thể vặn ra nước.

Mạc Phàm bọn họ đắc tội, lại là Mạc đại sư.

Hoàng Vân Long tối qua vẫn luôn hò hét muốn giết Mạc Phàm, lúc này cũng vô cùng thành thật, không dám nói một chữ.

Rất lâu sau, Hoàng Kình Thương mở miệng nói.

- Mạc đại sư, cậu giết ba người Hoàng gia chúng tôi, Hoàng gia chúng tôi không làm gì cậu, cậu còn muốn thế nào nữa?

Mạc Phàm cười ha ha, lắc đầu.

Không phải Hoàng gia không làm gì hắn, mà là Hoàng gia làm gì hắn, nhưng không làm được gì.

Nếu không phải hắn vạch trần lời nói dối của Hoàng Đào Nhiên, có khả năng hắn không là bác sĩ giải trừ bệnh dịch, bây giờ đang ở trong tù.

Nếu không phải hắn giải trừ Tử Mẫu Cổ trên người cha, cổ độc trên người cha đã phát tác, bị hành hạ đến chết, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn, không làm được gì.

Nếu không phải hắn có đủ thực lực, bên hồ sau khi kết thúc hội giao dịch nhỏ, hắn và Mộc Phong Nhạc đã chết dưới tay Hoàng gia.

Nếu vừa rồi hắn không lợi hại, không biết hắn sẽ chết trong tay Tôn Vô Địch, Trương Vấn Thiên hay Hoàng gia, người nhà hắn chỉ có thể đi tha hương, trốn tránh Hoàng gia đuổi giết.

- Ông chắc chắn Hoàng gia không làm gì Mạc gia chúng tôi?

Mạc Phàm trầm giọng hỏi.

Hoàng Kình Thương nhíu chặt mày, khuôn mặt đỏ bừng như bị tát, Mạc gia và Hoàng gia xảy ra chuyện này, sao ông ta có thể không biết chân tướng.

- Lão phu thừa nhận, quả thật Hoàng gia chúng tôi ra tay với người nhà Mạc đại sư, nhưng không phải bây giờ người nhà Mạc đại sư đều bình yên vô sự, còn Hoàng gia chúng tôi lại mất ba mạng, có phải Mạc đại sư nên thu tay lại không, nếu Mạc đại sư đồng ý bỏ qua cho Hoàng gia chúng tôi, Hoàng gia chúng tôi nguyện ý làm đồng minh vĩnh viễn với Mạc đại sư.

- Đồng minh?

Mạc Phàm cười khinh thường.

Đừng nói là đồng minh, cả Hoàng gia trở thành nô lệ của hắn, hắn cũng không cần.

- Các người nghĩ hay quá nhỉ?

Mạc Phàm cười hỏi.

- Chẳng lẽ Mạc đại sư cho rằng có thể diệt Hoàng gia chúng tôi?

Hoàng Kình Thương hơi híp mắt lại, trầm giọng hỏi.

Quả thật Mạc đại sư rất lợi hại, nhưng Hoàng gia bọn họ cũng không phải quả hồng mềm mặc người ta nắn bóp.

- Tông chủ, đừng để ý tiểu tử này, tiểu tử này vừa vận dụng nhiều pháp lực như vậy, chắc chắn không còn dư nhiều tinh lực, chúng ta cùng giết tiểu tử này, lấy lại uy nghiêm của Hoàng gia chúng ta.

Một lão giả mặt đỏ bừng đầy sát khí nói.

- Đại ca, Mạc đại sư thì sao chứ, dám hung hãn ở tổ địa Hoàng gia chúng ta, để cậu ta một đi không trở về đi.

Vẻ mặt Hoàng Kình Khôn âm u nói.

Hoàng Kình Khôn nói xong nhìn lướt qua người tham gia hội giao dịch.

- Các vị tới tham gia hội giao dịch hôm nay, nếu các vị nguyện ý cùng giết tiểu tử này với chúng tôi, Hoàng gia chúng tôi không chỉ kết đồng minh vĩnh viễn với các vị, còn chia cho các vị bảo vật lấy trên người tiểu tử này.

Hoàng Kình Khôn vừa nói xong, vẻ mặt không ít người thay đổi.

Mạc đại sư lợi hại đến mấy, cũng có lúc kiệt lực.

Hoàng Kình Thương nhướn mày, nhìn Mạc Phàm chăm chú hỏi một câu như xác nhận:

- Mạc đại sư, cậu chắc chắn muốn là địch với Hoàng gia chúng tôi sao?

Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.

- Mục đích tôi tới hôm nay chính là diệt Hoàng gia các ông.