Chương: Băng Liên Trăm Năm
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
- Chúng tôi đi hay không hẳn là không liên quan đến anh.
Mộc Phong Nhạc nghiến răng nói, hai mắt hung dữ nhìn Tiêu Dật Trần chăm chú.
- Đương nhiên là có liên quan, nếu các anh đi đến hội giao dịch nhỏ, đúng lúc chúng tôi cũng cùng đường, nếu anh quay về ngủ, vậy anh sẽ bỏ qua một thứ tốt, ở chỗ tôi còn có một video clip thiếu nhi không nên xem, gần đây tình hình kinh tế khó khăn, chuẩn bị đổi lấy ít tiền trong hội giao dịch, bên trong đều có đủ loại hình ảnh hạn chế… Chẳng lẽ anh không muốn lấy hết những ảnh chụp đó về?
Tiêu Dật Trần lấy ra một xấp đĩa, khóe miệng nhếch lên, cười dâm nói.
Mấy phú nhị đại ở bên cạnh sáng mắt lên, đều lộ ra ánh mắt cực nóng.
- Là giáo viên sao, cô Thương hay cô Vũ vậy?
Vẻ mặt Chu Hoa đại thiếu Chu gia tương đối bỉ ổi tò mò hỏi.
- Cô Thương hay cô Vũ có gì đẹp mà đấu giá, phố lớn ngõ nhỏ chỗ nào mà chẳng mua được, trong tay tôi là một đại mỹ nữ nổi tiếng ở Giang Nam, đợi các anh đấu giá được sẽ biết, đảm bảo kích thích hơn cô Thương, cô Vũ gì đó, nói không chừng cầm video clip này còn ngủ được với đại mỹ nữ đó, số lượng không nhiều lắm, ai tới trước thì được.
Tiêu Dật Trần nhìn Mộc Phong Nhạc, cười đắc ý nói.
- Thật vậy sao, vậy tôi ra 100 tệ.
Chu Hoa vươn một tay ra, cười trêu tức nói.
- 100 nhiều quá, ít thôi, tôi ra 50.
Một tên nhà giàu khác ồn ào theo.
- Tiêu Dật Trần, con mẹ nó anh là tên khốn nạn, không phải anh nói đã tiêu hủy những video clip đó rồi sao?
Mộc Phong Nhạc tức đến mức toàn thân phát run, giận dữ hét.
Cho dù dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, anh ta cũng biết nữ chính bên trong là ai, chắc chắn là bạn gái cũ của anh ta.
Lần trước Tiêu Dật Trần này dùng video clip áp chế, lừa Hoàng Tinh trăm năm đi, lúc ấy Tiêu Dật Trần luôn miệng nói đã tiêu hủy video clip, ai biết lại mang ra ở hội giao dịch này.
- Đã tiêu hủy, tôi cũng không biết mình sao mấy cái đĩa này khi nào, trước khi tới hội giao dịch đúng lúc được tôi tìm thấy, tôi liền mang đến cho anh.
Tiêu Dật Trần vô tội nói.
- Anh, anh…
Mộc Phong Nhạc tức giận đến mức không nói nên lời, Tiêu Dật Trần này đúng là quá đê tiện vô liêm sỉ.
- Bây giờ anh đi theo chúng tôi được chưa?
Tiêu Dật Trần cười nói.
- Tôi đi tham gia hội giao dịch nhỏ với các người.
Mộc Phong Nhạc nắm chặt tay thành quả đấm nói.
Nếu những video clip rơi vào trong tay đám nhà giàu, không biết bạn gái cũ của anh ta sẽ xảy ra chuyện gì.
Cho dù Mạc Phàm không đi, anh ta cũng phải đi một chuyến.
- Vậy là được rồi, chúng ta đi thôi.
Biểu cảm của Tiêu Dật Trần như trẻ con dễ dạy, vỗ bả vai Mộc Phong Nhạc.
Mộc Phong Nhạc nhíu chặt mày, muốn rời đi với Tiêu Dật Trần, bỗng nhiên Tiêu Dật Trần vỗ đầu mình, dời mắt nhìn Mạc Phàm đứng một bên.
- Thiếu chút nữa đã quên mất, ở đây còn có Phạm công tử xuất thân cao quý, Phạm công tử, anh có nể mặt theo chúng tôi tham gia hội giao dịch nhỏ hay không?
Tiêu Dật Trần vừa nhắc tới mấy chữ Phạm công tử, đám nhà giàu đều nhíu mày.
- Phạm công tử, Phạm gia có vẻ lợi hại ở Hoa Hạ sao?
- Tôi chưa từng nghe nói đến.
Những người khác cũng lắc đầu.
- Còn không phải sao, nghe nói vừa rồi ở bên ngoài Phạm công tử nói mặt mũi của Tiêu thiếu chúng ta không đủ lớn, không nể mặt Tiêu thiếu chúng ta.
Bên cạnh Tiêu Dật Trần, Hoa Thiên Tinh thiếu gia Hoa gia nhìn Mạc Phàm chăm chú cười nói.
- Cái gì, mặt mũi của Tiêu thiếu chúng ta còn chưa đủ lớn sao, tiểu tử, có phải cậu điên rồi không?
Có người kinh ngạc nói với Mạc Phàm.
Tiêu thiếu là con trai độc nhất của gia chủ Tiêu gia hiện giờ, không chỉ có địa vị, còn có cái đầu kinh doanh.
Một công ty gần phá sản dưới tay Tiêu gia giao cho anh ta, trong hai năm liền đạt giá trị 10 triệu.
Bởi vì chuyện này, Tiêu Dật Trần được Tiêu gia khâm định làm gia chủ Tiêu gia nhiệm kỳ tiếp.
Trong đám người trẻ tuổi, nếu mặt mũi anh ta còn chưa đủ lớn, vậy không có mấy người mặt mũi đủ lớn.
Một đứa bé 16, 17 tuổi, không có dòng họ tiếng tăm gì, cũng dám mạnh miệng như thế, không phải bị điên thì là gì?
- Đừng nói như vậy, nhỡ đâu Phạm công tử này thật sự là người của đại gia tộc nào đó, lát nữa chúng ta sẽ mất mặt mất.
- Cho dù cậu ta lớn, cũng lớn bằng Tiêu thiếu chúng ta sao?
Khóe miệng Tiêu Dật Trần nhếch lên, lộ ra nụ cười đắc ý.
- Thế nào Phạm đại công tử, lúc trước cậu không nể mặt, lần này nể mặt không?
Mạc Phàm lắc đầu cười, hắn còn chưa mở miệng, sắc mặt hai thuộc hạ ông chủ Lỗ để lại trầm xuống đi tới.
Mạc Phàm là khách quý của cha bọn họ, tất nhiên không thể để Mạc Phàm bị đám người này trêu chọc.
- Các vị, Phạm công tử là…
Một đại hán trầm giọng nói.
Người này còn chưa nói xong, liền bị Mạc Phàm ngăn cản.
- Ở đây không có chuyện của các anh, các anh lui ra đi.
Mạc Phàm cười nói.
- Dạ, Phạm công tử.
Hai đại hán áo đen nhíu mày, vẫn cung kính lùi sang một bên, lạnh lùng nhìn Tiêu Dật Trần chằm chằm.
- Phạm công tử đây là đồng ý theo chúng tôi đến hội giao dịch nhỏ sao?
Tiêu Dật Trần cười hỏi.
- Không có hứng thú.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Mục đích tới lần này của hắn là diệt Hoàng gia, lấy Yêu Linh của mẫu cổ, nếu không phải có tác dụng đặc biệt với hắn, hắn không muốn lãng phí thời gian tham gia hội giao dịch nhàm chán.
Từ vài thứ Mộc Phong Nhạc cho hắn, cấp bậc của hội giao dịch này sẽ không khá hơn chỗ nào, tất nhiên hắn không có hứng thú.
Những lời giống như một bàn tay tát “bốp” vào mặt Tiêu Dật Trần.
Tươi cười trên mặt những người xung quanh lập tức cứng đờ, Tiêu Dật Trần nhíu mày, hàn ý xuất hiện trong mắt anh ta.
Tiêu Dật Trần anh ta là ai chứ, có thể nói là nhất hô bá ứng ở Hoa Bắc, lại bị một tên vô danh tiểu tốt vả mặt hai lần.Một lát sau sắc mặt anh ta mới dịu đi chút.
- Phạm công tử chướng mắt vật phẩm chúng tôi giao dịch sao?
Tiêu Dật Trần hỏi lại.
Tiêu Dật Trần cười lạnh lùng, liếc mắt ra hiệu với một thuộc hạ.
Thuộc hạ gầy khô kia lấy một cái hộp trong rương đại hán phía sau cầm ra.
Hộp làm từ gỗ Tử Đàn, tản ra mùi gỗ nhàn nhạt, chỉ riêng cái hộp này cũng có giá trị xa xỉ.
Mở hộp ra, bên trong dùng thủy tinh đặc chế phong bế.
Trong thủy tinh, một đóa hoa sen tuyết trắng như băng ngọc nở rộ bên trong.
Tuy đóa hoa đã được hái xuống, nhưng không khác gì khi nở rộ.
Hoa nở 12 cánh hoa, mỗi cánh hoa đều trong suốt như ngọc, tản ra bạch quang nhàn nhạt, giống như đèn hoa.
- Đây là Thiên Sơn Băng Liên trăm năm sao?
Băng Liên là dị chủng trong Tuyết Liên, Tuyết Liên chỉ có thể tìm được trên núi tuyết cao 1800 mét so với mặt biển, Tuyết Liên lâu năm, đóa hoa có màu vàng xanh hay màu vàng rám nắng.
Băng Liên trăm năm, dưới độ cao 5000 mét so với mặt biển căn bản không tồn tại, nghe nói phải trên 5000 mét mới có.
Băng Liên mới sinh chỉ có một cánh hoa, thêm 10 năm sẽ có một cánh, đóa hoa óng ánh, trong trắng còn mang theo sáng bóng.
Băng Liên được xưng là tiên vật trường sinh bất lão, cho dù không thần kỳ như vậy cũng có thể làm chậm già đi.
Thiên Sơn Băng Liên 10 năm trở lên đã khó có được, Tiêu Dật Trần lại lấy ra một đóa hoa hơn trăm năm, không có mấy ngàn vạn đừng nghĩ lấy được.
Bọn họ đều mang đến một số thứ tốt, nhưng so với Thiên Sơn Băng Liên trăm năm này, đúng là kém quá nhiều.
- Tiêu thiếu uy vũ khí phách, vậy mà có thể tìm được Thiên Sơn Băng Liên trăm năm.
- Tiêu gia không hổ là long đầu về dược liệu.
…
Một đám người nhao nhao vỗ mông ngựa Tiêu Dật Trần.
Khóe miệng Tiêu Dật Trần nhếch lên, cười hưởng thụ.
- Phạm công tử, Băng Liên trăm năm này có lọt vào pháp nhãn cậu không?