Chương: Mạc Phàm Đến
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Mặt A Hào vẫn không đổi sắc, tháo miếng kiếm phù trên cổ Mạc Phàm đưa cho, trong mắt lóe lên tinh quang.
- Cậu muốn giết tôi, phải hỏi xem kiếm phù của tôi có đồng ý hay không.
Mạc Phàm có quạt, liền đưa kiếm phù cho anh ta phòng thân.
Anh ta rót linh khí trên người vào trong, trường kiếm khí dài một trường lập tức xuất hiện.
Kiếm khí này vừa xuất hiện, sắc bén lập tức dập dờn bốn phía, gần như tất cả mọi người đều cảm thấy sau lưng bị người ta đâm một kiếm, lạnh lẽo từ lưng xông lên gáy, thân thể không tự chủ được run rẩy.
A Hào nâng kiếm, kiếm khí đánh về phía Bạch Tiểu Long.
- Pháp khí?
Bạch Tiểu Long nheo mắt, vẻ mặt khẽ đổi.
Tuy pháp khí trân quý kém hơn công pháp, nhưng mỗi kiện không có mấy ngàn vạn căn bản không mua được, trên người vệ sĩ này có công pháp còn chưa tính, nói không chừng vận khí tốt, gặp được lão nhân quần áo lôi thôi, liền tặng anh ta một phần cơ duyên.
Nhưng vậy mà trên người vệ sĩ này còn có pháp khí tấn công.
Dị sắc trên mặt anh ta chớp lóe, trong mắt có thêm chút tham lam.
- Pháp khí của anh cũng họ Bạch rồi.
Anh ta vốn đánh về phía bả vai A Hào, trái lại đánh về phía cổ tay cầm kiếm phù của A Hào.
Chỉ trong phút chốc, “rắc” một tiếng, cổ tay A Hào gãy đi, kiếm quang biến mất trong chớp mắt, kiếm phù rơi xuống.
Bạch Tiểu Long giơ tay lấy kiếm phù, lùi về phía sau, khóe miệng nhếch lên, trên mặt đều là đắc ý.
Rót linh khí vào bên trong, kiếm khí gần hai trượng nhập vào xuất ra, phát ra tiếng ong ong.
Anh ta nhìn kiếm phù đầy hài lòng, anh ta sớm đã muốn có một pháp khí như vậy, tuy pháp khí ít, nhưng Bạch gia bọn họ có thể ít sao?
Chỉ là anh ta không phải gia chủ nhất mạch của Bạch gia, pháp khí không đến lượt anh ta chọn trước, đến chỗ anh ta cơ bản chỉ còn một số pháp khí phụ trợ.
Không ngờ đến một nơi nhỏ bé như thành phố Đông Hải, vậy mà đạt được kiếm phù.
Anh ta vươn tay ra, kiếm khí chĩa về phía xa, vẻ mặt trêu tức.
- Con kiến, anh nói xem tôi chém tay trái hay tay phải của anh trước, hoặc anh nói cho tôi biết công pháp của anh?
Sắc mặt A Hào trầm xuống, quả thật đúng như lời Mạc Phàm nói, anh ta không phải là đối thủ của người đàn ông tóc bạch kim này, nhưng trên mặt anh ta không có vẻ e sợ.
- Cậu muốn giết thì giết, tôi không phải cha cậu, không cần tôi phải dạy cậu chém tay nào trước chứ.
Bạch Tiểu Long nhíu chặt mày, lửa giận trong mắt lóe lên.
- Con kiến, xem ra không chém anh thành thụ nhân, anh sẽ không mở miệng.
Anh ta vốn định để A Hào nói công pháp cho anh ta, như vậy công pháp là của mình anh ta, có công pháp của A Hào, nói không chừng sau này anh ta sẽ vượt qua đám đệ tử gia chủ nhất mạch.
Nhưng nếu A Hào không chịu nói, anh ta chỉ có thể mang A Hào tới Bạch gia, để trưởng lão thi triển Đồng Tử Thuật Sưu Hồn, đến lúc đó Bạch gia sẽ cho anh ta tài nguyên khác, công pháp này không cho anh ta cũng không sao.
Tay anh ta giơ lên, kiếm khí vô cùng sắc bén chém về phía tay A Hào.
Không đợi Bạch Tiểu Long hạ tay xuống, một bóng dáng xinh đẹp chắn trước người anh ta.
- Tiểu Long, nếu cháu muốn làm hại cậu ấy, giết cô trước đi.
Mẹ Tiểu Ngọc kiên quyết nói.
Chắc chắn A Hào không phải là đối thủ của Bạch Tiểu Long, cô cũng biết giá trị của công pháp, nhưng nếu cô không ngăn cản, chắc chắn A Hào sẽ bị Bạch Tiểu Long cắt thành thụ nhân.
Không phải cô chưa từng thấy thụ nhân ở Bạch gia, cả người ngâm trong bình đầy nước thuốc, muốn sống không được, vô cùng thống khổ.
Vì chuyện mẹ con bọn họ, khiến A Hào chịu tội như vậy, cô tuyệt không đồng ý.
Bạch Tiểu Long nhướn mày, trong mắt hiện lên khinh thường.
- Cút ngay, đừng nghĩ tôi không dám giết.
Nếu A Hào chỉ là con kiến bình thường, không phải không thể tha cho anh ta.
Đối với anh ta mà nói, để một con kiến sống hay chết đều không quan trọng.
Nhưng trên người con kiến này có công pháp không tệ, vậy thì không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Đừng nói kẻ tiện nhân Bạch Vô Song ngăn cản anh ta, cho dù thêm ba Bạch Tiểu Hàn cũng vô dụng, anh ta hoàn toàn có thể tìm lý do, sau đó giết sạch bọn họ.
So với công pháp, mạng bọn họ là cái rắm gì.
- Cô không đi, trừ phi cháu thả cậu ấy.
Mẹ Tiểu Ngọc kiên quyết.
- Cút hay không do cô sao, nếu không cút, vậy chết đi, cô chết, chắc con kiến này sẽ mềm miệng rồi.
Bạch Tiểu Long cười mỉa nói.
Bàn tay anh ta vung lên, một đạo kình phong như tơ quăng mẹ Tiểu Ngọc.
Kình phong đánh vào eo mẹ Tiểu Ngọc, mẹ Tiểu Ngọc như diều đứt dây, rất nhanh đánh về phía vách tường không xa.- Mẹ!
Tiểu Ngọc kêu lên.
Sắc mặt Bạch Tiểu Manh và Bạch Tiểu Hàn thay đổi, vừa tức vừa giận, vậy mà Bạch Tiểu Long ra tay với mẹ Tiểu Ngọc.
Mẹ Tiểu Ngọc không phải là A Hào, không có thân thể cường hoành như anh ta, nếu mẹ Tiểu Ngọc đập vào vách tường kia, tuyệt đối hữu tử vô sinh.
A Hào nhíu chặt mày, anh ta muốn đi cứu, nhưng anh ta gắng gượng chống đỡ với Bạch Tiểu Long hơn nửa canh giờ, linh khí trong cơ thể đã tiêu hao hết sạch, trên người không chỗ nào không đau, có thể đứng đã không tệ rồi, căn bản không cứu được.
Bạch Tiểu Long nhếch miệng, giết một người trước, nếu con kiến này không chịu giao công pháp ra, lại giết một đứa nữa.
Thấy mẹ Tiểu Ngọc sắp đập vào vách tường, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
- Cô ấy có chết hay không không phải do anh.
Những lời này vừa vang lên, một thân hình nhoáng lên một cái, xuất hiện trước người mẹ Tiểu Ngọc, một tay ôm lấy thân thể đẫy đà của mẹ Tiểu Ngọc, dễ dàng cứu được cô.
Mẹ Tiểu Ngọc cảm thấy mình được người ta ôm, hơi thở đàn ông xông vào mũi.
Cô mở to mắt nhìn thoáng qua, vẻ mặt khiếp sợ, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy khó tin.
- Mạc tiên sinh?
- Không sao chứ?
Mạc Phàm gật đầu, hỏi.
- Tôi không sao, cảm ơn Mạc tiên sinh.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của mẹ Tiểu Ngọc đỏ lên, trong mắt đều là e lệ.
Vẻ mặt Mạc Phàm khẽ đổi, nhẹ nhàng để mẹ Tiểu Ngọc xuống.
Cách đó không xa, vẻ mặt Bạch Tiểu Hàn và Bạch Tiểu Manh sửng sốt, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khác thường.
Sao Mạc Phàm lại đến đây?
Không chỉ như vậy, hình như Mạc Phàm quen cô Vô Song, ánh mắt cô Vô Song nhìn Mạc Phàm cũng không đúng lắm.
- Tiểu ca ca, người này muốn mang em và mẹ đi, còn đả thương A Hào, thiếu chút nữa giết mẹ.
Tiểu Ngọc thấy là Mạc Phàm, chạy tới ấm ức nói với hắn.
- Anh đã biết, đừng sợ, có anh ở đây, ai cũng đừng nghĩ mang hai người đi.
Mạc Phàm sờ đầu Tiểu Ngọc, trấn an nói.
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn lướt qua A Hào, hỏi:
- Không sao chứ.
- Mạc tiên sinh, tôi không sao, chỉ bị thương ngoài da, khụ khụ…
A Hào còn chưa nói xong, liền bắt đầu ho kịch liệt, nhưng khóe miệng vẫn là tươi cười.
Cuối cùng cũng không làm nhục sứ mệnh, chống đỡ được đến lúc Mạc Phàm đến.
Mạc Phàm nhíu mày, cũng may A Hào tu luyện Phi Phong Chuy Pháp, thân thể không phải người thường có thể so sánh, nếu không hắn đã nhìn thấy cỗ thi thể.
Đầu ngón tay hắn sáng lên, trong tay có thêm một viên Bồi Nguyên Đan.
- Anh làm không tệ, nuốt cái này trước, tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát, ở đây giao cho tôi.
Hắn búng ngón tay, Bồi Nguyên Đan bay về phía A Hào.
A Hào nhận lấy đan dược, không thèm nhìn liền nuốt vào, đi về phía chị em Bạch Tiểu Hàn.
Lúc này Mạc Phàm mới nhìn về phía Bạch Tiểu Long cách đó không xa, ánh mắt vô cùng sắc bén.