Chương: Bất Ngờ
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
- Mộc Đầu, người đó là ai thế?
Tiểu hồ ly nhận thấy bên ngoài có pháp lực dao động, chạy từ trong biệt thự ra, nhảy đến trên vai Mạc Phàm, nhìn người đàn ông tóc bạch kim chăm chú nói.
- Một người mù.
Mạc Phàm bình tĩnh nói.
- Người mù?
Tiểu hồ ly nghiêng đầu sang một bên, vẻ mặt mờ mịt.
Mạc Phàm không giải thích, lấy điện thoại ra đưa cho tiểu hồ ly.
- Gọi điện thoại cho A Hào giúp ta, bảo anh ta điều tra vị trí của đôi chị em Bạch gia kia một phen, cẩn thận người đàn ông tóc bạch kim.
Người Bạch gia đến Đông Hải, hơn phân nửa là tìm mẹ con Tiểu Ngọc.
Nếu là như vậy, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn.
- Mộc Đầu, có phải ngươi có hứng thú với hai chị em kia hay không, ngươi không thể bội tình bạc nghĩa như vậy, ngươi đã có hôn ước với mỹ nữ Thanh Khâu Nhất Tộc chúng ta, còn nữa, theo dõi mỹ nữ cũng không phải thói quen tốt, còn theo dõi tận hai người, khẩu vị của ngươi thật nặng.
Tiểu hồ ly nói.
- …
Mạc Phàm không nói gì, muốn rời đi tự mình gọi.
- Để ta, để ta…
Tiểu hồ ly cướp lấy di động, đi gọi điện thoại cho A Hào.
Mạc Phàm lắc đầu, không có biện pháp với tiểu hồ ly này.
Hắn lấy Trận Bàn đã luyện chế xong trong nhẫn ra, rót pháp lực vào bên trong.
Trận Bàn sáng lên, tự động bay cao.
- Đi!Mạc Phàm chỉ phía xa, một đám Trận Bàn bay như đĩa bay đến vị trí tương ứng.
Không lâu sau 81 Trận Bàn đều rơi xuống đúng vị trí của mình.
Hai tay hắn không ngừng biến hóa, nặn ra pháp ấn, phù văn màu vàng bay về phía Trận Bàn.
Mỗi khi đến trên một cái Trận Bàn, Trận Bàn sẽ sáng lên, tia vàng số lượng không đều bắn ra, nối liền các Trận Bàn với nhau.
- Khởi!
Một chữ này vang lên, kình phong nổi lên bốn phía, kim quang trên Trận Bàn bắn ra, tạo thành tinh đồ màu vàng.
Huyền Phù trên Trận Bàn không còn trôi nổi bất định, mà giống ngôi sao trong vũ trụ, chỉ trong phút chốc nồng đậm hơn trước gấp bội.
Tay Mạc Phàm vung lên, kim quang thu lại, Trận Bàn biến mất toàn bộ, biệt thự khôi phục bộ dạng lúc trước.
Xung quanh không còn sương mù lượn lờ, trái lại lộ ra bộ dạng biệt thự lúc trước, nhìn bên ngoài không khác những biệt thự khác.
Mạc Phàm nhếch miệng, trận pháp này tên là Đại Diễn Tụ Linh Trận, Thủ Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái, Bát Quái sinh Cửu Cửu Vạn Vật.
Nhìn như trở nên đơn giản, ngay cả sương mù cũng không còn.
Nhưng hiện giờ có người xông vào, sẽ phát hiện bên trong không chỉ có khoảng trời riêng, còn ẩn giấu thiên lôi địa hỏa, không cẩn thận sẽ vạn kiếp bất phục.
- Nếu tìm được Trận Linh càng tốt hơn.
Mạc Phàm nói.
Có được Trận Linh của Tụ Linh Trận, giống như có yêu thú linh trí, có được rất nhiều thần kỳ.
Ví dụ như Trận Linh có thể chủ động biến hóa đại trận, tấn công người xâm nhập, không phải đợi người xông vào trận pháp mới bắt đầu.
Chỉ là Trận Linh cần yêu linh linh tính rất mạnh, ít nhất là yêu thú hơn 500 năm trở lên, yêu thú này không dễ tìm, chỉ có thể dựa vào cơ duyên.
Hắn lắc đầu, không thể sốt ruột được, hắn đi về phía biệt thự, tiểu hồ ly theo sát phía sau.
Hắn mới tiến vào biệt thự, Tiểu Vũ và Chu Hiệt chạy tới.
- Sư phụ.
Chu Hiệt cung kính nói.
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên lam quang, nhìn Chu Hiệt.
Tóc dài của Chu Hiệt buộc thành đuôi ngựa, nửa người trên chỉ mặc áo may ô vận động màu xanh, bao lấy bộ ngực cao ngất, phía dưới là quần đùi bó sát người màu đen, chân không đi cái gì, dáng người nóng bỏng gần như lộ hết ra ngoài, trên làn da trắng nõn đều là mồ hôi, rõ ràng là mới kết thúc tu luyện.
- Không tệ, đây là một lọ Bồi Nguyên Đan, mỗi ngày phục dùng một viên, đợi cô phục dùng xong rồi, tôi sẽ giúp cô tới Trúc Cơ.
Mạc Phàm lấy một bình ngọc ra đưa cho Chu Hiệt.
Một tháng không gặp, Chu Hiệt đã tới Tôi Thể tầng mười.
Không chỉ có vậy, huyệt vị trong cơ thể cô đã mở gần hết, chỉ cần phục dùng Trúc Cơ Đan, có thể thuận lợi tới Trúc Cơ.
Có thể có tiến bộ lớn như vậy, chắc chắn Chu Hiệt luyện tập Bàn Long Tuyệt không ít lần, nếu không huyệt vị trong cơ thể không mở nhiều như thế.
Nhưng không thể nóng lòng quá, nền tảng phải thật vững, sau này mới có thể đi được xa hơn.
- Cảm ơn sư phụ.
Chu Hiệt nhận lấy đan dược, cung kính nói.
- Gần đây nghỉ ngơi đi, không cần căng thẳng như vậy, đi xem em trai cô, mỗi ngày đừng quên phục dùng Bồi Nguyên Đan là được.
Mạc Phàm nói.
Trên con đường tu luyện, tuy là nghịch thiên mà đi, chỉ có nếm trải trong khổ đau mới có thể đi xa hơn, nhưng phải biết khi nắm khi buông.
- Dạ, sư phụ!
Chu Hiệt vội vàng nói, trong mắt hiện lên vui sướng.
Hơn một tháng nay cô không rời khỏi biệt thự, đã sớm muốn đi xem em trai cô thế nào.
Mạc Phàm tạo một phù văn trên vòng tay Bích Huyết Thạch của Chu Hiệt, để cô có thể tự do ra vào Tụ Linh Trận, lại đưa cho cô một tấm chi phiếu, mới để cô rời đi.
- Anh, chừng nào em mới đến Trúc Cơ?
Hai mắt Tiểu Vũ mở to nhìn Mạc Phàm chăm chú, nghịch ngợm hỏi.
- Em ấy à, không nóng vội được.
Mạc Phàm sờ đầu Tiểu Vũ đầy cưng chiều.
Tuy tiểu nha đầu này cũng ở Tôi Thể tầng mười, nhưng 720 huyệt vị trong cơ thể còn chưa mở ra được 100 cái.
“A…” Tiểu Vũ nhu thuận gật đầu, lại nói tiếp:
- Đúng rồi, cha uống rượu xong quay về có chút không thoải mái, mẹ bảo anh qua đó xem.
Sắc mặt Mạc Phàm khẽ đổi, vội vàng hỏi:
- Cha làm sao vậy?
Trong tiệc rượu, hắn không phát hiện thân thể cha có gì khác thường.
- Là lúc ăn cơm tiểu hồ ly cho cha một viên Bồi Nguyên Đan, cha thấy tiểu hồ ly rất đáng yêu nên nuốt vào, mới nằm xuống lại bắt đầu đau bụng, cha ăn đan dược kia sẽ không sao chứ?
Tiểu Vũ lo lắng hỏi.
Tiểu hồ ly vừa nghe do ăn đan dược mới bị, lập tức đứng dậy, vẻ mặt vô tội nhìn Mạc Phàm.
Nó muốn lấy lòng cha Mạc Phàm mới đưa, nếu không sao nó nỡ cho người ta?
Ai biết lại xảy ra chuyện.
Sắc mặt Mạc Phàm hơi trầm xuống, cũng không trách tội tiểu hồ ly.
Bồi Nguyên Đan có thể cố bản bồi nguyên, dù sao dược hiệu cũng ôn hòa, ăn vào có thể bổ sung nguyên khí tổn hao của cha lúc trước vì chớp mắt già đi, không có vấn đề gì.
Nếu xảy ra chuyện, hơn phân nửa là có chuyện khác.
- Không sao, anh đi xem.
Mạc Phàm nói.
Với tu vi hiện giờ của hắn, ai muốn làm hại người nhà hắn cũng không đơn giản như vậy.
Hắn mang theo Tiểu Vũ và tiểu hồ ly lên tầng.
… T
rong phòng ngủ xa hoa, trên đầu cha Mạc Phàm là một chiếc khăn nóng, sắc mặt ông trắng bệch, trong mắt phiếm huyết sắc, mày nhíu chặt, hai tay ôm bụng, giống như rất thống khổ.
Lão mẹ Mạc Phàm nhíu mày, vẻ mặt lo lắng.
- Đỡ hơn không?
- Đỡ hơn nhiều rồi, không sao đâu.
Cha Mạc Phàm cố nặn ra nụ cười vui vẻ nói.
- Tiểu Phàm về rồi à, nhanh xem cho cha con sao lại thế này?
Lão mẹ Mạc Phàm thấy Mạc Phàm và Tiểu Vũ đi tới, vội vàng nói.
Vừa rồi cha Mạc Phàm rất tốt, về đến nhà liền đau đớn lăn lộn trên giường.
- Yên tâm đi mẹ, không sao đâu.
Mạc Phàm trấn an.
- Anh đã nói chỉ bị tiêu chảy hay dị ứng hải sản thôi mà, chuyện bé xé ra to.
Cha Mạc Phàm nói.
Mạc Phàm không nói chuyện, mắt nhìn cha mình, lông mày hắn nhíu chặt lại, ánh mắt càng ngày càng lạnh, sắc bén như kiếm mang.