Chương: Đoạt Bảo
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Một tháng trước Phổ Hoằng đại sư đến Hoa gia chữa bệnh cho Hoa lão gia tử, sau đó truyền ra tin tức Phổ Hoằng đại sư bị thương nặng.
Chuyện này không có nhiều người biết lắm, đúng lúc ông ta là một trong số đó.
Nghe nói chuyện này liên quan đến một tiểu tử họ Mạc, hai hòa thượng Phổ Độ và Phổ Đà mở miệng là muốn dẫn tiểu tử này về Thiếu Lâm, chuyện của Phổ Hoằng hơn phân nửa là có liên quan đến tiểu tử này.
- Chuyện gì cũng không thể tránh khỏi tai mắt của Long thí chủ, quả thật là như vậy.
Phổ Độ lạnh nhạt nói, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh, không kiêu ngạo không nóng nảy.
- Phổ Độ đại sư quá khen, tôi chỉ trùng hợp nghe được mà thôi.
Long Trường Thiên khiêm tốn nói.
Khiêm tốn này không phải là ông ta giả vờ, cho dù sau lưng ông ta là Âm Sơn Tông, ông ta cũng là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng không dám vô lễ với hai người Phổ Độ và Phổ Đà.
Bọn họ không dám chọc vào Thiếu Lâm Tự cổ tháp ngàn năm, Phổ Độ và Phổ Hoằng cũng không phải là người bọn họ có thể đối phó.
Nghe nói hai vị đại sư này gần đến Hoành Luyện tông sư, dựa theo cách nói của Phật tông, là cảnh giới Kim Thân La Hán.
Đúng như lời đồn đại, Long gia bọn họ có nhiều người như vậy, cũng chưa hẳn là đối thủ của hai vị đại sư này.
Nếu Phổ Độ mở miệng, mặt mũi của Thiếu Lâm Tự không thể không cho.
- Nếu Phổ Độ đại sư đã nói vậy, chỉ cần tiểu tử này giao Trấn Sơn Phù của Long gia chúng tôi ra, sẽ giao cho hai vị xử lý.
- Cảm ơn Long thí chủ, từ bi của ông bần tăng sẽ ghi nhớ.
Phổ Độ hơi gật đầu với Long Trường Thiên, nói.
Long Trường Thiên nhếch miệng, cười đắc ý.
Giết tiểu tử này cũng không khó, nhưng muốn một ân tình của Phổ Độ và Thiếu Lâm Tự thì không dễ dàng như vậy.
Dùng mạng một người không quan trọng đổi lấy một nhân tình, rất đáng.
- Tiểu tử, cậu tự mình giao Trấn Sơn Phù của Long gia chúng tôi, sau đó đi đến Thiếu Lâm Tự với Phổ Độ đại sư, hay là muốn chúng tôi ra tay?
Long Trường Thiên nheo mắt, cười khinh thường nói.
Ngay cả hai vị đại sư Phổ Độ và Phổ Hoằng cũng tìm tiểu tử Mạc Phàm này, hôm nay còn ai cứu được cậu ta?
- Mạc tiên sinh, để chúng tôi đi giáo huấn bọn họ một chút.
Chu Trường Hoằng cau mày, bất mãn nói.
- Không cần, tôi tự mình ra tay.
Mạc Phàm khoát tay áo nói.
Đám người này muốn cướp phủ đệ của hắn, hai hòa thượng kia cũng tìm hắn, vậy thì tự hắn ra tay, hắn muốn xem đám người này có bản lĩnh gì áp hắn.
Đầu ngón tay hắn sáng lên, Trấn Sơn Phù xuất hiện trong tay hắn.
- Các người muốn thứ này sao?
Trấn Sơn Phù vừa xuất hiện, mắt đám Long gia sáng lên.
- Trên tay cậu ta là nhẫn trữ vật của tông chủ chúng ta sao?
Có người tinh mắt, nhìn chằm chằm nhẫn trên tay Mạc Phàm, vô cùng khiếp sợ nói.
- Trấn Sơn Phù cũng là thật.
Một người khác mặt trầm xuống nói theo.
Thứ trân quý nhất trong Âm Sơn Tông lại nằm trong tay một người ngoài.
- Chuyện này…
Trong chớp mắt, ánh mắt mọi người nhìn về phía Mạc Phàm càng nhiều tham lam hơn.
Trấn Sơn Phù là bảo vật, nhẫn trữ vật cũng là pháp khí gần như mất sạch trên Địa Cầu, vô giá, nếu đều là đồ của Long gia bọn họ, nhất định phải cầm về.
- Tiểu tử, giao Trấn Sơn Phù và nhẫn trữ vật trong tay cậu ra đây, chúng tôi sẽ tha cho cậu khỏi chết.
Long Trường Phong người thanh niên kia ra lệnh.
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười mỉa.
- Trấn Sơn Phù có thể cho các người, nhẫn này cũng có thể cho các người luôn.
Nghe câu này, khóe miệng đám người Long gia đều nhếch lên, cười đắc ý.
Không ngờ sẽ thuận lợi như vậy, còn chưa động võ tiểu tử này đã muốn giao ra hai bảo bối.
- Tiểu tử này cũng quá nhát gan rồi.
Một thanh niên Long gia cười khinh bỉ nói.
Mỹ phụ đứng bên cạnh Long Trường Thiên cũng nhếch môi.
Cô ta thấy Mạc Phàm đối mặt với nhiều người Long gia như vậy còn rất bình tĩnh, vốn tưởng rằng Mạc Phàm sẽ khác, ai biết đều là giả vờ, cứng rắn chỉ được ba giây, tiểu thịt tươi như vậy còn không bằng lão già nhà cô ta.
Phổ Độ và Phổ Đà cũng kêu a di đà Phật:
- A di đà Phật, thiện tai, thiện tai.
- Tiểu tử, giao ra đây.
Long Trường Phong khẽ nâng cằm, ngạo nghễ tiêu sái đến trước người Mạc Phàm, vươn tay nói.
- Cho các người cũng được, các người nói sơn cốc này là của Long gia các người, chỉ cần các người gọi ngọn núi này, núi này có thể đáp lại một tiếng, nhẫn và Trấn Sơn Phù đều cho các người.
Mạc Phàm yên lặng nói.
Những lời này vừa vang lên, cả đám người Long gia cười cứng ngắc, lông mày nhíu lại, lạnh lùng nhìn Mạc Phàm chăm chú.
Nhất là Long Trường Phong, tay anh ta đã vươn ra rồi, sắc mặt khó coi như bị người ta tát mạnh mấy cái.
- Tiểu tử, con mẹ nó mày đang đùa tao à?
- Đùa anh, anh là cái thá gì?
Mạc Phàm hỏi ngược lại.
Đám người này nói muốn hắn liền cho, coi hắn là cửa hàng tiện lợi sao.
Đừng nói đồ không phải của Long gia, cho dù phải cũng nên hỏi xem hắn có đồng ý hay không.
- Tiểu tử, cậu đây là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt sao?
Long Trường Thiên trầm giọng nói.
Long gia bọn họ không nổi danh bằng Khổng gia, Lý gia, Tiền gia, Hoa gia ở thành phố Nam Sơn, chỉ vì bọn họ hơi khiêm tốn.
Nếu như bọn họ nguyện ý, gia tộc đứng đầu Nam Sơn đổi thành Long gia bọn họ cũng không phải không có khả năng.
Cho dù tám mạch Long gia bọn họ luôn bất hòa, cũng không đến mức để một tên tiểu tử ỉa trên đầu bọn họ.
- Tôi không uống rượu mời và rượu phạt, tôi chỉ cho các người một lựa chọn, từ nay về sau nơi này là địa bàn của tôi, cho các người 3 phút, lập tức rời khỏi nơi này, nếu không tôi tiễn các người rời đi.
Bọn họ cảm thấy y tiên bất tử hắn dễ bắt nạt như vậy sao?- Cái gì, tôi không nghe lầm đấy chứ?
Đám người Long gia sửng sốt, có người cười hỏi.
Tươi cười này giống như nghe có người nói, cho ta một cái Kim Cô Bổng ta có thể phá Ngũ Chỉ Sơn.
- Tiểu tử, khẩu khí của mày cũng quá lớn rồi đó?
Long Trường Phong cười nói.
Không nói đến những thứ khác, Thiếu Lâm Tự cổ tháp ngàn năm muốn động vào bọn họ cũng phải suy xét.
Trên người chính thống Long gia bọn họ có nguyền rủa, không phải là đùa giỡn.
Không chỉ bị người Long gia đuổi giết, Ngũ Quỷ Phệ Thần lâu năm, không biến thành kẻ điên cũng sẽ thành kẻ ngốc.
Cho đến bây giờ chưa có ai may mắn thoát khỏi, đây cũng là một trong những điểm Long gia bọn họ dựa vào.
- Khẩu khí lớn?
Mạc Phàm lắc đầu cười.
Khi ở Tu Chân giới, hắn phát ngôn bừa bãi muốn giết thiên tài của Ngạo Nhật Sơn Tông bắt nạt Yến Thù, không có ai dám nói y tiên bất tử hắn khẩu khí lớn.
Chỉ diệt một nhánh của Ngạo Nhật Sơn Tông trên Địa Cầu, đây gọi là khẩu khí lớn sao?
Hắn lấy di động chị họ mua cho hắn nhìn thoáng qua, di động không có tín hiệu nhưng thời gian thì đúng.
- Các người còn hai phút rưỡi!
- Ha ha, hai phút rưỡi, con mẹ nó tao thấy mày bị thần kinh rồi, mày đã không giao đồ ra, vậy tao tự tới lấy.
Long Trường Phong nhếch miệng cười gằn, vận nội khí, tay vươn ra như đao chém về phía tay Mạc Phàm cầm Trấn Sơn Phù và nhẫn trữ vật.
- Quỷ Trảm!
Anh ta là người trẻ tuổi nhất cùng chữ “Trường” ở Long gia, thiên phú cũng cao nhất.
23 tuổi đã đến Trúc Cơ trung kỳ.
Quỷ Trảm là một trong những võ pháp của Âm Sơn Tông, hóa nội tụ ở trên tay, tàng khí vi đao.
Dùng võ pháp này, anh ta đã chém đứt tay 99 người có gan khiêu khích anh ta, trong đó có võ giả và người bình thường, Mạc Phàm là người thứ 100.
Chém đứt tay Mạc Phàm, Trấn Sơn Phù và nhẫn trữ vật sẽ tới tay.
Thấy Long Trường Phong ra tay, người Long gia khác cười.
Khẩu khí của tiểu tử này lớn như vậy, hoàn toàn không để Long gia bọn họ vào mắt, chém đứt một tay coi như là giáo huấn, chắc chắn hai vị đại sư kia sẽ không ngăn cản.