Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Siêu Cấp Shipper

Chương 524




Sau khi nghe thấy lời nói của Hồng Diệp, Phương Dạ đột nhiên ngẩn ra: “Tổ trưởng à, lại có chuyện mới gì xảy ra sao?”

“Không phải là chuyện mới, mà là nhiệm vụ cứu viện khẩn cấp!” Hồng Diệp nói: “Bây giờ anh lập tức đến sân bay Hoa Hải, sau khi đến đó sẽ có người tiếp ứng cho anh, cứ như vậy đi!”

Nói xong cô ta lập tức cúp điện thoại, hoàn toàn không cho Phương Dạ có cơ hội hỏi bất kỳ điều gì.

Phạm Ngọc Lan hỏi: “Con trai, ai gọi điện thoại đến vậy?”

Phương Dạ cười khổ nói: “Xem như là lãnh đạo của con. Mẹ, con có việc gấp phải đi xử lý một chút, bữa cơm này không thể ăn cùng mọi người rồi.”

Phạm Ngọc Lan nhíu đầu mày: “Lãnh đạo gì mà ghê gớm vậy, chẳng lẽ thời gian ăn bữa cơm cũng không cho sao?”

“Chắc là có chuyện gấp thật, như vậy đi, một lát con bảo quản gia Tiêu Ân đến đón mọi người về biệt thự, có gì cần thì cứ nói với anh ta là được, anh ta nhất định sẽ đáp ứng mọi người, con đi trước đây!” Phương Dạ chào hỏi mọi người rồi vội vàng rời đi, khiến đám người Tiết Kim Liên và Trương Xuân Kiều đều hơi không hiểu chuyện gì.

Một bác gái tò mò hỏi: “Ngọc Lan, Tiểu Phương đi gấp gáp như vậy, là vì đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có gì không có gì, sản nghiệp của nó nhiều quá, nên hơi bận rộn thôi.” Phạm Ngọc Lan chỉ đành thuận miệng nói qua loa: “Nhưng mấy bà yên tâm, quản gia nhà nó sắp qua đây rồi, tối nay chúng ta không cần ở khách sạn nữa, cứ ở biệt thự view biển của con trai tôi là được rồi!”

Tiết Kim Liên hỏi: “Ngọc Lan à, chúng tôi không ít người đâu, biệt thự của Tiểu Phương có nhiều phòng như vậy sao?”

Trương Xuân Kiều cũng nói: “Đúng đó, con người tôi trước giờ không thích ngủ chung giường với người khác đâu, nếu phải nằm dưới sàn hay ngủ sofa, vậy tôi thà ở khách sạn còn hơn!”

Bây giờ Phạm Ngọc Lan tràn đầy lòng tin với con trai, bà ấy vỗ ngực nói: “Mấy bà cứ yên tâm, con trai tôi đã nói rồi, trong biệt thự của nó chỉ tính người làm thôi cũng đã mấy chục người, phòng chắc chắn sẽ có đủ cho mấy bà ở!”

Không phải chứ, chỉ tính người làm thôi mà đã nhiều như vậy rồi, vậy biệt thự phải lớn đến mức nào chứ?

Mặc dù mọi người đều biết Phương Dạ là một người không đơn giản, nhưng lời của Phạm Ngọc Lan cũng quá khoa trương rồi, đương nhiên bọn họ có nghi ngờ một chút.

May mà lúc này món ăn đã được mang lên, mọi người đặt sự nghi ngờ sang một bên, ăn no trước rồi nói.

Không thể không nói, chất lượng món ăn của khách sạn Thuỵ Hào thực sự không tệ, có thể nói là tiền nào của đó, xứng đáng với giá trị một trăm ngàn tệ.

Vào lúc bọn họ ăn gần xong, ngoài cửa phòng bao vang lên tiếng gõ cửa.

Phạm Ngọc Lan vẫn nhớ lời con trai, nên nói: “Mời vào.”

Vừa dứt lời, cửa mở ra, một chàng trai mặc áo đuôi tôm màu đen, thắt nơ, có mái tóc màu bạc từ từ bước vào, đột nhiên thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Người đàn ông này đẹp trai quá, lại rất có khí chất!

Trong mắt mấy em gái phục vụ lấp lánh ánh sao, mặc dù Thẩm Điềm không thích kiểu đàn ông thế này, nhưng cô ta vẫn không kìm được mà thầm khen một câu.

Còn Trương Triều Nam thì nghẹn họng nhìn trân trối, anh ta nhìn một cái đã nhận ra ngay bộ đồ trên người đối phương là bộ âu phục thủ công của một bậc thầy nước Ý làm ra, hơn nữa giày dép quần áo đều được đặt làm, chỉ bộ đồ này thôi đã bằng hai chiếc Mercedes Benz của anh ta rồi, càng không cần nhắc đến chiếc đồng hồ quả quýt trước ngực đối phương.

Từ ký hiệu độc nhất trên dây đồng hồ, đây chắc là mẫu kỷ niệm Oaliber89 của Patek Philippe rồi, nếu anh ta không nhớ lầm thì giá cả ít nhất cũng phải bốn mươi triệu trở lên!

Chỉ trang phục và phụ kiện của quản gia thôi đã hơn nửa trăm triệu rồi, hơn nữa người này lại có khí thế mạnh mẽ trông không giống người bình thường, rốt cuộc tên Phương Dạ này giàu có đến mức nào vậy?

Bây giờ Trương Triều Nam không còn nghi ngờ lời của Phạm Ngọc Lan nữa, căn biệt xứng với quản gia thế này, có mấy chục người làm vốn dĩ chẳng phải là chuyện gì kỳ lạ, chẳng có gì là không bình thường cả!

Tiêu Ân đi đến trước mặt Phạm Ngọc Lan, cung kính cúi người, sau đó nói: “Bà chủ, tôi là quản gia Tiêu Ân, là cậu chủ cử tôi đến để đón bà về nhà.”

Nhìn thấy các bạn học cũ đều bị Tiêu Ân làm cho sững sờ, Phạm Ngọc Lan đột nhiên cười rạng rỡ: “Thì ra cậu chính là Tiểu Tiêu à, đã ăn cơm chưa, có muốn ngồi xuống cùng ăn một chút không?”

Làm ơn, tôi vốn dĩ không phải họ Tiêu có được không…

Mặc dù Tiêu Ân rất muốn nói rõ, nhưng dù sao đối phương cũng là mẹ của chủ nhân, nên cuối cùng anh ta vẫn nhịn lại.

“Thưa bà chủ, tôi đã ăn rồi.”

Phạm Ngọc Lan khuyên: “Ăn thêm một chút cũng không sao đâu mà, Tiểu Tiêu này, tôi thấy cậu vẫn còn trẻ mà đã mọc nhiều tóc bạc rồi, chắc chắn là do không đủ dinh dưỡng, nếu còn không chú ý giữ gìn sức khoẻ cho tốt, nói không chừng sẽ trọc đầu đó…”

Mặc dù ngoài mặt Tiêu Ân vẫn giữ được nụ cười hòa nhã, nhưng khóe môi hơi co rút đã bán đứng sự bất đắc dĩ trong lòng anh ta…

“Phụt!”

Nghe từ nãy giờ, cuối cùng Thẩm Điềm cũng không nhịn được mà bật cười, cô ta nói: “Dì à, người ta là người nước ngoài, không phải họ Tiêu, còn cái đầu bạc này chắc là bẩm sinh đó, không phải tóc bạc đâu.”

Phạm Ngọc Lan bỗng chốc bừng tỉnh, chỉ đành cười xấu hổ, nói: “Ồ, thì ra Tiểu Tiêu là người nước ngoài à, tôi đã nói mà, người trẻ tuổi làm sao có thể có tóc bạc sớm như vậy!”

Tiêu Ân: “…”

Cùng lúc Tiêu Ân đến khách sạn Thuỵ Hào, Phương Dạ cũng đã bắt xe taxi đến sân bay của Hoa Hải, vừa xuống xe, một người đàn ông đeo khẩu trang mặc áo khoác màu đen đi đến gần.

“Trai đẹp, ngủ lại không, loại có em gái cùng nói chuyện nhé?”

Phương Dạ nhìn anh ta bằng vẻ mặt nghi ngờ: “Anh có bệnh không vậy, đây là sân bay chứ đâu phải là trạm xe lửa, hơn nữa tôi mới vừa xuống xe taxi, trông giống người muốn tìm chỗ ở sao?”

Chàng trai đeo khẩu trang cười ha ha, dùng sức vỗ vỗ lên vai Phương Dạ: “Ha ha ha ha, tính cảnh giác không tệ, không hổ là người đàn ông mà Lão Viên nhìn trúng, quả nhiên là rất xuất sắc!”

Sao nửa câu sau nghe có vẻ kỳ lạ vậy, mặt Phương Dạ đột nhiên đầy vạch đen: “Bớt nói nhảm đi, anh là người tiếp ứng do Hồng Diệp cử đến sao?”

“Không sai, tôi tên Mạnh Ức, là người của nhóm liên lạc, máy bay sắp cất cánh rồi, chúng ta vừa đi vừa nói.”

Hai người bước nhanh vào phòng chờ bay, chàng trai đeo khẩu trang cũng không dẫn anh đi làm bất kỳ thủ tục gì, mà đưa anh đến thẳng chỗ lên máy bay, điều kỳ lạ là những nhân viên công tác ở sân bay lại làm như không nhìn thấy hai người họ, đến kiểm tra an toàn cũng không cần.

Có vài hành khách nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, lập tức chỉ chỉ trỏ trỏ về phía hai người.

“Đừng có nhìn trái nhìn phải nữa, cố gắng hết sức đừng thu hút sự chú ý của người bình thường, mặc kệ bọn họ là được.” Mạnh Ức vừa đi vừa nhắc nhở.

Phương Dạ nghi ngờ nói: “Người anh em, chẳng lẽ chúng ta không cần thẻ lên máy bay cũng có thể lên máy bay sao?”

Mạnh Ức gật đầu: “Không sai, hơn nữa vì để đợi anh, bây giờ cả chuyến bay đã hoãn lại mười phút, nếu anh còn không xuất hiện, có lẽ các hành khách khác sắp làm ầm lên rồi đó.”

“Thế mà lại có thể khiến cho chuyến bay bay trễ một chút, hội Phi Điều ghê gớm vậy sao… à không đúng, phải là thần thông quảng đại vậy sao?” Phương Dạ hơi không dám tin.

“Tình huống đặc biệt nên phải xử lý theo cách đặc biệt, đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, mạng người quan trọng, để các hành khách đợi thêm một lúc cũng không sao.” Mạnh Ức bình thản nói.

Phương Dạ nhíu đầu mày: “Mạng người quan trọng? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mấy người đang gấp gáp đi cứu ai vậy?”