Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Siêu Cấp Shipper

Chương 475




Mũi tên này rốt cuộc có kết cấu huyền diệu gì mà có thể khiến một con quái vật lực lưỡng gào thét thảm thiết như thế?

Đang lúc Phương Dạ nghi hoặc không hiểu thì Diệp Bất Viên và Hồng Diệp thong thả, ung dung bước tới, một cái tay mập mạp sau đó đập lên vai anh: “Tiểu Phương à, may mà cháu ngăn chặn Mạnh Tiểu Phát lâu đến thế thì bọn chú mới có thể thuận lợi bắt được cậu ta đó. Đêm nay coi như cháu lập được công lớn rồi!”

“Chỉ là việc nhỏ thôi mà chú, thực ra cháu cũng chỉ giằng co với cậu ta vài câu mà thôi.” Phương Dạ xấu hổ cười, sau khi nhìn thấy cái nỏ màu đen mà Hồng Diệp đang cầm trong tay thì ánh mắt anh sáng lên: “Người đẹp, cái mũi tên vừa nãy thì ra là do cô bắn sao?”

“Ừm!” Hồng Diệp không có ấn tượng tốt với anh, chỉ hừ lạnh bằng giọng mũi một tiếng.

Phương Dạ dường như không thấy được người kia đang xụ mặt, càng không biết xấu hổ nói tiếp: “Chúng ta dù sao cũng có thể coi là đồng nghiệp mà, cô có thể cho tôi xem cái nỏ này một chút được không?”

Hồng Diệp trừng mắt nhìn anh một cái: “Được…”

“Cảm ơn, cảm ơn cô!” Phương Dạ vui mừng khôn xiết, ai ngờ người kia rất nhanh nói nốt hai chữ còn lại.

“… Mới lạ!”

Phương Dạ ngay lập tức đen mặt: “Chỉ là một cây nỏ mà thôi, cô có cần keo kiệt vậy không hả?”

Vẻ mặt Hồng Diệp khinh thường nói với anh: “Tôi thích keo kiệt thế đấy, anh cắn tôi chắc?”

“Này, Tiểu Phương à, cái này không phải là một cây nỏ bình thường, mà là một cái phá ma nỏ.” Thấy hai người vừa gặp nhau đã định cãi nhau um xùm, Diệp Bất Viên vội chạy tới giảng hoà: “Đó là bảo vật bảo vệ của hội Phi Điểu bọn chú, tối thiểu là nhân viên cấp D mới dùng được. Nên không phải Hồng Diệp đang chống lại cháu mà là bọn chú thực sự không thể vi phạm quy định được!”

“Thì ra là vậy.” Phương Dạ hậm hực nói: “Thế cháu là một điều tra viên thực tập, có cấp bậc gì vậy ạ?”

Diệp Bất Viên xấu hổ cười: “Chuyện đó, tạm thời coi như không có cấp bậc.”

Thần kì thật, con mẹ nó không có cấp bậc!

Trên mặt Phương Dạ cứng lại, sau đó anh vẫn chưa từ bỏ ý định, nói tiếp: “Vậy cháu phải làm gì mới được tăng cấp vậy?”

Hồng Diệp lạnh lùng nói: “Dễ thôi, hội Phi Điều chú trọng việc luận công ban thưởng, chỉ cần lập được càng nhiều công lao thì tất nhiên sẽ được tăng cấp thôi.”

Chuyện này nghe có vẻ rất công bằng, Phương Dạ lại hỏi: “Chú Viên, không phải lúc nãy chú bảo cháu đêm nay lập công lớn sao, vậy cháu có thể lên tới cấp mấy vậy ạ?”

“Vẫn là không có cấp bậc.”

“Gì cơ?”

Phương Dạ trừng lớn hai mắt: “Nếu vẫn là không có cấp bậc thì việc cháu lập công lớn có ích gì chứ? Thôi quên đi, điều tra viên thực tập như cháu không phù hợp cũng không sao, từ giờ cháu trực tiếp rút khỏi hội Phi Điều, tạm biệt!”

“Đợi đã, cháu tạm thời đừng nóng nảy, nghe chú giải thích đã!” Diệp Đại Viên vội chạy tới kéo anh lại, bây giờ là lúc đang cần dùng người, đương nhiên ông ta không thể để một hạt giống tốt cứ thế rời đi được.

“Lúc nãy cháu giữ chân Mạnh Tiểu Phát tất nhiên là có công lao, nhưng cuối cùng vẫn nhờ có một tên bắn ra của Hồng Diệp mới có thể chế ngự tên nhóc đó, cho nên công lao sẽ tính lên đầu con bé, cháu nhiều nhất chỉ có thể tính là người hỗ trợ mà thôi. Hơn nữa, bây giờ thân phận của cháu chỉ là một điều tra viên thực tập, nếu không qua được ba tháng thử việc thì tất cả chỉ là nói suông mà thôi!”

Cắt, nếu không có người hỗ trợ như anh thì có cái lông cô ta mới lập được công lao ý, rõ ràng là đoạt công lao của người khác mà. Chỉ cần một giây là anh đã có thể hạ đo ván tên Mạnh Tiểu Phát đó rồi!

Phương Dạ tuy vẫn có chút tức giận, bất bình, nhưng là một thành viên mới của hội Phi Điều, anh vẫn miễn cưỡng đồng ý với cách giải thích đó: “Thôi được, cháu nhớ kĩ đạo lý này rồi, toàn bộ công lao lần này thuộc về cô ta cũng không sao cả, nhưng dù sao chú có thể giới thiệu qua về cây phá ma nỏ này không?”

“Chuyện này tất nhiên không thành vấn đề, cái phá ma nỏ này lợi hại hoàn toàn là vì chất liệu đặc biệt của nó… Aiz, tên nhóc này làm sao vậy?” Diệp Bất Viên đang nói thì đột nhiên bị con quái vật trên mặt đất dọa sợ.

Phương Dạ và Hồng Diệp cùng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Mạnh Tiểu Phát không giãy giụa nữa, vẻ mặt đen như mực, khoé miệng mọc đầy răng nhọn đang chảy ra một lượng máu lớn. Mà cơ thể thú vật vừa nãy trương phồng lên đang khô héo với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, cảm giác như một con búp bê bơm hơi đang bị rò khí vậy!

“Không ổn rồi, dấu hiệu sinh mệnh của tên đó đang nhanh chóng tan biến!” Sắc mặt Hồng Diệp thay đổi, vội chạy tới cúi đầu kiểm tra tình trạng của cậu ta.

“Không thể nào, cậu ta sẽ chết ngay sao?” Diệp Bất Viên có chút tức muốn nổ phổi, nói: “Hồng Diệp ơi là Hồng Diệp, không phải cháu dùng nhầm kiến mộc ngàn năm đó chứ?”

Hồng Diệp phản bác nói: “Tất nhiên là không, rõ ràng tôi đã lấy kiến mộc trăm năm, chú cứ xem mũi tên thì rõ thôi. Tên của kiến mộc ngàn năm là màu đỏ!”

Diệp Bất Viên thổi râu trừng mắt nói: “Kiến mộc trăm năm sao có thể bắn chết một tên nhóc lực lưỡng như vậy hả, cháu đang đùa gì vậy?”

“Sao tôi biết được!” Hồng Diệp cũng rất cạn lời, nhìn thấy tròng đen trong mắt Mạnh Tiểu Phát đã bắt đầu tan rã, cô ta chỉ có thể móc một ống adrenalin ra, sau đó đâm lên cánh tay của con quái vật.

Nhưng dường như cô ta quên mất cơ thể kia phủ đầy vảy cứng, đến lúc nhìn thấy đầu kim tiêm sắc bén bị chọc cong, cô ta cũng có chút trợn tròn mắt.

Ba người không thể nghĩ ra cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể khổng lồ của Mạnh Tiểu Phát dần nhỏ lại như một người bình thường, sau đó cậu ta nghiêng đầu, cứ thế ngủm luôn.

Diệp Đại Viên chỉ có thể cười mỉa đứng lên: “Thôi bỏ đi, bỏ đi, nếu không bắt sống được thì lấy một mẫu vật chết cũng không tệ.”

Còn chưa nói xong, trên người Mạnh Tiểu Phát đã phồng lên từng cái bao thịt to bằng quả bóng bàn, bao phủ xen kẽ khắp nơi, thực sự có thể khiến cho người sợ lỗ sợ đến phát điên!

Hồng Diệp nhìn cảnh đấy mà trợn mắt há mồm: “Chuyện này… Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, cơ thể của cậu ta định phình to thêm lần nữa sao?”

Diệp Bất Viên kiến thức rộng rãi, lập tức vừa chạy đi vừa hét to: “Mau tránh ra, tên nhóc này hình như sắp nổ tung rồi!”

Nghe thấy câu nói đó, Phương Dạ và Hồng Diệp không dám chần chừ, vội cất bước chạy đi, trong chớp mắt, họ đã chạy tới bên ngoài cách đó mười mấy mét.

Bao thịt ở trên người cậu ta càng lúc càng to, cuối cùng cũng như lời mà Diệp Bất Viên phỏng đoán, cả cơ thể của Mạnh Tiểu Phát nổ tung ầm ầm, nước mủ màu vàng trong trắng nhất thời bắn tung toé ra xung quanh, phạm vi ít nhất cũng bảy, tám mét. Từng đợt mùi hôi thối, tanh tưởi nhanh chóng ngập tràn trên bãi cát!

Sau khi ngửi được mùi hôi thối khiến người khác muốn nôn mửa kia xong, Diệp Bất Viên cuối cùng cũng hiểu: “Chú biết rồi, tên nhóc này đã bị tiêm thuốc thiên sứ nổi tiếng là cuồng săn, sau đó lại bị kiến mộc bắn trúng, vì vậy sinh ra phản ứng mãnh liệt, trực tiếp nổ tung!”

Phương Dạ bịt mũi lại, hỏi: “Chú Viên, kiến mộc mà bọn chú nhắc đến rốt cuộc là thứ gì vậy ạ?”