Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Siêu Cấp Shipper

Chương 462




Từ Lệ đứng lên duỗi người: “Cứ như vậy đi, tôi về ngủ trước đây, nhớ thêm hai cái khóa nữa phòng khi phạm nhân chạy thoát.”

“Chờ một chút!” Giang Long hét lớn: “Tôi khai, tôi khai hết được chưa?”

Cho dù phải chịu hình phạt bắn chết còn tốt hơn ở chung phòng với con quái vật này, bây giờ Mạnh Tiểu Phát hận Giang Long thấu xương, không ăn tươi nuốt sống ông ta mới là lạ!

“Thế này mới đúng chứ.” Từ Lệ khẽ mỉm cười quay trở về chỗ ngồi, đang định bảo ông Sa bắt đầu ghi chép thì đột nhiên, cửa bị mở ra.

Mấy người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Phùng Khang với vẻ mặt chất phác đi đến cùng với một tên cảnh sát, phía sau còn có một công nhân cửa hàng tiện lợi có dáng người nóng bỏng đi theo.

Sau khi nghe thấy tiếng động, Tiêu Ân vốn đang ngồi trong phòng nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở mắt, anh ta ngửi được một tia hơi thở nguy hiểm!

Từ Lệ cau mày hỏi: “Phùng Khang, không phải anh đang viết báo cáo à, sao lại đi đến đây, còn cô gái này là ai?”

Còn chưa nói hết câu, Phùng Khang không trả lời mà là rút súng lục ngắm thẳng vào cô ta, mà tên cảnh sát kia cũng ngắm súng về phía nhân viên ghi chép là ông Sa.

Ông Sa lập tức hoang mang không biết sao lại thế này, nhưng khi thấy đối phương mở chốt an toàn thì vẫn ngoan ngoãn giơ tay lên.

Bị cấp dưới chĩa súng về phía mình, Từ Lệ tức muốn hộc máu nói: “Phùng Khang, mấy người đang làm cái gì thế, bị bệnh tâm thần à?”

“Nếu tôi là cô thì tôi sẽ không hỏi nhiều vấn đề như vậy, mà là thật thà ngồi xổm trên mặt đất.” Kelly lướt qua hai người, mỉm cười đứng ở trước mặt cô ta.

Từ Lệ mang vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn đối phương: “Cô là ai, bọn họ biến thành như vậy là do cô giở trò quỷ đúng không?”

“Có thể nói là như vậy.” Kelly vừa tháo mắt kính, vừa nói: “Làm quen một chút, tôi tên là...”

“Mau nhắm mắt lại, đừng nhìn mặt cô ta!” Cách đó không xa đột nhiên vang lên giọng nói của Tiêu Ân.

Tuy rằng Từ Lệ không biết nguyên nhân vì sao nhưng vẫn nhắm mắt lại theo bản năng, khó khăn lắm mới tránh khỏi thuật thôi miên của Kelly, chỉ có điều ông Sa và Giang Long đứng phía sau cô lại trúng chiêu.

“Hóa ra nơi này còn có cao thủ à?” Kelly có chút ngoài ý muốn, quay đầu nhìn về phía phòng cách ly, chỉ thấy một người trẻ tuổi anh tuấn đĩnh bạt đang đứng sau cửa kính, một đầu toàn tóc bạc rất nổi bật.

Tiêu Ân thấy ánh mắt của cô ta quét tới, lập tức nhắm mắt lại.

Thấy đối phương có vẻ cũng là phạm nhân, Kelly không để ý nữa, mà nói với đám người Phùng Khang: “Giết anh ta đi.”

Những người bị thôi miên không rên một tiếng đi về phía Tiêu Ân, ngay cả ông Sa vốn đang cầm bút cũng rút súng lục, cửa phòng cách ly được làm bằng kính chống đạn, cho nên cần phải mở ra mới giết chết được người bên trong.

Kelly không để ý đến Từ Lệ, mà là nhìn về phía Mạnh Tiểu Phát đang bị khóa trên ghế thép đặc chế, sau đó hơi nhíu mày.

Tình báo sai rồi, rõ ràng tên này không phải rắn mối vượn, rốt cuộc là bị nhầm lẫn ở chỗ nào?

Ngay khi cô ta đang nghi hoặc khó hiểu, thì trong cổ họng Mạnh Tiểu Phát phát ra âm thanh trầm thấp: “Cô cùng một đám với hai người nước ngoài kia à?”

“Cậu đang nói hai tên vô dụng Berrant với Harris kia?” Kelly mỉm cười nói: “Không sai, đúng là tôi và bọn họ thuộc cùng một tổ chức.”

Sau khi nghe được lời này, một bên mắt của Mạnh Tiểu Phát đột nhiên mở to: “Cứu tôi ra ngoài, tôi đồng ý gia nhập tổ chức của mấy người!”

Cậu ta đã suy nghĩ cẩn thận, bây giờ bản thân đã hoàn toàn biến thành một con quái vật, hơn nữa ở Hoa Hải có tên biến thái Phương Dạ, nán lại nơi đây đơn đả độc đấu thì sớm muộn gì cũng bị bắt lại rồi trở thành chuột bạch. Còn không bằng xuất ngoại đến cậy nhờ tổ chức cuồng săn, ít nhất còn có thể bảo vệ cái mạng nhỏ này.

Kelly nheo lại đôi mắt: “Cho tôi một lý do để cứu cậu ra, tổ chức của chúng tôi không thu lưu thứ rác rưởi.”

Mạnh Tiểu Phát nói: “Rắn mối vượn mà mấy người muốn tìm đã bị tôi ăn rồi, bây giờ tôi chính là rắn mối vượn mới, lý do này đã đủ chưa?”

Kelly bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra cậu là người biến dị, không trách được sao vẻ ngoài lại quái dị như thế.”

Từ Lệ ở một bên yên lặng nghe, chậm rãi duỗi tay về phía bao đựng súng của mình.

Rắc.

Đúng lúc này, cửa phòng cách ly đã bị ông Sa mở ra, Phùng Khang và tên cảnh sát giơ súng chuẩn bị bóp cò thì Tiêu Ân đứng ở sau cửa cử động cổ tay, gậy ba toong gần như đồng thời đánh trúng vị trí dưới nách của hai người họ.

Hai khẩu súng lục đã mở chốt an toàn rơi xuống đất, Tiêu Ân nhanh chóng rời khỏi phòng, đồng thời quơ gậy ba toong đánh ngất ba người.

Tuy vẫn luôn nhắm chặt hai mắt nhưng lại rất rõ ràng động tĩnh xung quanh, hơn nữa độ chính xác còn cao đến dọa người, giống y như mở Thiên Nhãn vậy.

Nhân lúc Kelly chuyển ánh mắt về phía Tiêu Ân, cuối cùng thì Từ Lệ cũng có cơ hội rút ra súng lục, nhưng mà chưa kịp nhắm chuẩn mục tiêu thì trước mắt nhoáng lên một cái, đối phương đã hoàn toàn mất tung tích!

Giây tiếp theo, bụng nhỏ của Từ Lệ ăn một quyền rất mạnh, thất tha thất thểu lùi về phía góc tường, đau đớn khiến sắc mặt cô ta trở nên xanh mét, suýt chút nữa là nôn ra đất.

Quan trọng nhất chính là, khẩu súng trong tay cô ta không biết đã nằm trong tay kẻ thù từ khi nào.

Sau khi Kelly lấy được vũ khí, không hề do dự mà nổ súng về phía Tiêu Ân, đến tận bây giờ, hai mắt của người này vẫn không mở ra.

Đoàng!

Cùng lúc với tiếng súng vang lên, cơ thể Tiêu Ân đột nhiên nghiêng sang phải, viên đạn lướt qua eo của anh ta, đục thành một lỗ nhỏ trên vách tường phía sau.

“Có chút thú vị!” Kelly cũng không nhụt chí, nhắm chuẩn đối phương tiếp tục bóp cò, chỉ trong nháy mắt đã bắn hết toàn bộ băng đạn.

Tiêu Ân vặn vẹo thân thể như rắn không xương, tránh khỏi tất cả viên đạn như một kỳ tích, khiến cho Từ Lệ đang ngồi hồi sức ở góc tường xem đến ngớ người.

Hóa ra tên này không chỉ bật hack Thiên Nhãn, mà còn tiện bật luôn cả hack né tránh!

Kelly ném xuống khẩu súng lục rỗng kia, lấy ra một thỏi son từ trong túi xách, sau khi vặn mở lập tức bắn ra một đoạn dao ba lưỡi dài gần hai thước, sau đó nhằm về phía Tiêu Ân.

Chỉ trong chớp mắt, hai người đã chiến đấu với nhau, cây gậy ba toong của Tiêu Ân lúc tiến lúc lùi, mà dao ba lưỡi của Kelly thì góc độ xảo quyệt, tốc độ của hai bên đều nhanh như quỷ mị, Từ Lệ đứng quan sát nhìn đến hoa cả mắt, chẳng phân rõ được hai bóng người trong đó là ai với ai.

Nhân lúc không có ai chú ý đến mình, răng nhọn trong miệng Mạnh Tiểu Phát đột nhiên dài ra, cậu ta trộm cúi người xuống, cắn một ngụm lên xiềng xích bằng thép nguyên chất trên cổ tay, chỉ nghe thấy một tiếng vang giòn tan, lập tức bay mất hai cái răng trong miệng, mà xiềng xích đã bị cắn mở ra gần nửa...

Kelly càng đấu lại càng kinh hãi, vốn dĩ cô ta rất tự tin với thuật đấu vật của mình, nhưng kết quả lại không chiếm được một tí chỗ tốt nào trước mặt Tiêu Ân, thập chí còn mơ hồ bị đè ép một đầu.

Hơn nữa biểu tình của đối phương rất thong dong, hô hấp luôn duy trì ở trạng thái vững vàng, hiển nhiên còn lưu lại cho cô ta một đường sống!

Kelly không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi: “Anh bạn, rốt cuộc thì anh là ai?”

“Không thể trả lời.” Tiêu Ân lạnh nhạt đáp lại một câu, sau đó phát động thế công càng mãnh liệt, dần dần Kelly không chống đỡ được nữa.

Roẹt!

Gậy ba toong xẹt qua hông Kelly, phần đuôi bén nhọn cắt một đường ở áo trên, còn mang theo một chuỗi máu dài, xem ra bị thương không nhẹ.