Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Siêu Cấp Shipper

Chương 429




Tổng giám đốc cười nói: “Doanh số của nhóm ba nghiệp vụ trong quý này quá rõ ràng, là nhóm quán quân bán hàng nên để họ bắt đầu trước mới đúng, mọi người thấy thế nào?”

“Được!” Mọi người vỗ tay tán thưởng nhưng Phương Dạ lạnh lùng đứng ngoài quan sát, anh phát hiện nụ cười của nhiều người có phần miễn cường, thậm chí có người còn lộ vẻ khinh thường, rõ ràng là không đồng tình với danh hiệu quán quân bán hàng.

Nhóm ba nghiệp vụ gồm một nam và hai nữ, người nam cao to đẹp trai, một bạn nữ thì nhỏ nhắn xinh xắn, một bạn nữ thì có thân hình nóng bỏng, họ đều trang điểm rất xinh đẹp, chưa nói đến năng lực nghiệp vụ thế nào, nhưng chắc ba người này đảm nhiệm phần nhan sắc của công ty.

Sau khi ba người thương lượng một lát, cả ba quyết định Chu Giai Viện, người phụ nữ cao mảnh khảnh sẽ gợi ý còn người đàn ông Cao Đồng phụ trách đoán, còn cô gái nhỏ nhắn Lưu Nam phụ trách lật thẻ.

Cô gái mặt tròn là người chủ trò, cô ta cười nói: “Vậy tiếp theo chúng ta hay xem phần thể hiện của nhóm ba, mỗi đội có thời gian hai phút để trả lời, trong lúc chơi chỉ được bỏ qua một lần, ai đoán được nhiều từ nhất sẽ là đội chiến thắng, đội quán quân có thể nhận được phần thưởng đặc biệt là một chuyến du lịch Bali bảy ngày nhé, cố lên!”

Chu Giai Viện và Cao Đồng, người đang che mắt đứng đối diện với nhau, trong khi đó cô gái nhỏ nhắn Lưu Nam đứng phía sau Cao Đồng, Phương Dạ đứng sang một bên để giám sát, trên tay anh cầm một cái đồng hồ bấm giờ.

“Chuẩn bị, bắt đầu!”

Phương Dạ ra hiệu, Lưu Nam mở bức tranh đầu tiên, ngoại trừ Cao Đồng, mọi người đều nhìn thấy chữ tất da.

Chu Giai Viện vội vàng nói: “Hai chữ, thứ con gái thường hay mặc!”

Cao Đồng lập tức nói: “Tôi biết rồi, váy!”

“Không đúng!” Chu Giai Viện nói: “Thứ dưới váy!”

Cao Đồng: “Giày cao gót!”

“Hai chữ mà!” Chu Giai Viện suýt nữa thì tức chết, tên này sao ngu ngốc thế, đúng là sốt ruột chết đi được.

Cao Đồng thăm dò nói: “Thế là xăng đan sao?”

“Lên cao một chút nữa!”

Cao Đồng chợt hiểu ra: “Chẳng lẽ là vòng chân.”

“Không phải!” Chu Giai Viện tức giận nói: “Lần trước trong quán bar, anh đã xé cái gì của tôi?”

“Tất da!”

“Trả lời đúng!”

Mọi người nghe thấy vậy đưa mắt nhìn nhau, còn nụ cười của tổng giám đốc Hòa Hi thì đột nhiên cứng lại.

Phương Dạ kì quái liếc nhìn hai người, Lưu Nam nhanh chóng lật cái tiếp theo, trên đó viết hai chữ lá trà, Chu Giai Viện nói: “Hai chữ, thứ người phương Nam rất thích uống!”

Phạm vi cô ta nói quá rộng Cao Đồng do dự một lát nói: “Có phải sữa bò không?”

“Không phải, đàn ông thích thứ này hơn, rất sảng khoái.”

Cao Đồng đột nhiên hiểu ra: “Sảng khoái... Tôi biết rồi, là bổ thận đúng không?”

Ôi giời đậu mé, suy nghĩ của anh trai này đúng là khác người.

Phương Dạ nghe thấy vậy bèn che mặt, những người khác cũng cười khúc khích.

Chu Giai Viện hơi đỏ mặt, cô ta vội vàng nhắc nhở: “Đó là món quà tháng trước anh mua tặng tổng giám đốc, giá hơn ba nghìn, hiểu chưa?”

“À à à, là lá trà!”

“Bingo!”

Vẻ mặt tổng giám đốc càng trở nên khó coi, mé nó, tặng lá trà mà muốn công bố trước mặt mọi người, chẳng lẽ tôi không cần mặt mũi sao?

Sau khi nhìn thấy sự lúng túng của anh ta, Phương Dạ không nhịn được cười, lời bàn tán của những người khác cũng dần lớn hơn.

Trò chơi vẫn đang tiếp tục và các từ tiếp theo tương đối dễ dàng. Sau khi dùng một cơ hội bỏ qua, tổng số các câu đã trả lời đúng là bảy.

Thời gian không còn nhiều, Lưu Nam lại lật một cái thẻ trên đó viết hai chữ bươm bướm.

Chu Giai Viện liên tiếp nhắc nhở hai ba lần, đáng tiếc Cao Đồng đều đoán sai, thấy thời gian đã bắt đầu đếm ngược, trong một phút sốt ruột cô ta đột nhiên lớn tiếng nói: “Vết bớt trên người vợ tổng giám đốc giống cái gì?”

Trong đầu Cao Đồng giống như có một tia sáng lóe lên, anh ta phấn khích lớn tiếng nói: “Bươm bướm!”

“Trả lời đúng!” Chu Giai Viện vô cùng vui sướng, cô ta hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt tổng giám đốc đã xanh đến mức nào...

Ha ha ha!

Sau khi nghe cuộc trò chuyện kỳ lạ giữa hai người tất cả mọi người phá lên cười, và ngay cả trọng tài Phương Dạ cũng cười đến nỗi không đứng thẳng được.

Lượng thông tin trong lời nói của Chu Giai Viện lúc nãy quá lớn, chỉ cần nghĩ thôi là thấy máu chó tới mức nào, quả thực là một bộ phim về quy tắc đạo đức xúc động lòng người...

“Cao Đồng, thằng khốn nạn, tôi tuyên bố, cậu đã bị đuổi việc, bây giờ thì cút cho ông!” Tổng giám đốc tức giận xông đến giơ tay tát vào mặt đối phương.

Cao Đồng bị đánh một cách khó hiểu: “Tổng giám đốc, chẳng phải chỉ là một trò chơi thôi sao, anh cần gì tức giận đến mức như vậy chứ?”

Tổng giám đốc tức giận nói: “Chỉ là trò chơi mà thôi? Tôi hỏi cậu, vết bớt của vợ tôi rõ ràng là ở trên đùi, mé nó, sao cậu lại biết?”

Chu Giai Viện yếu ớt nói: “Tổng giám đốc chuyện này không trách Cao Đồng, là tôi nói cho anh ấy biết.”

Tổng giám đốc càng tức giận: “Vậy cô biết tin tức này từ đâu?”

“Anh cũng biết trí nhớ của tôi không tốt, tôi không nhớ rõ nữa.” Chu Giai Viện cười khổ nói: “Nếu như không phải chính miệng anh nói cho tôi biết thì chắc là nghe nói từ Tiểu Mã, người tài xế của anh.”

Phương Dạ nghe thấy vậy sững sờ, đậu mé, mạng lưới quan hệ đúng là phức tạp, lôi ra cả tài xế?

Tổng giám đốc loạng choạng suýt ngã xuống đất trong khi những người khác lại càng bàn luận sôi nổi.

Một nhân viên nữ chế nhạo: “Má, chân của loại phụ nữ lẳng lơ này đúng là dài, ngay cả tài xế cũng không tha.”

Một người phụ nữ khác nói: “Đúng thế, chỉ tính ở công ty mình chỉ e là một bàn tay không đếm xuể.”

“Với khuôn mặt quyến rũ đó lại là quán quân bán hàng, phì, ai mà biết bên trong có bao nhiêu danh sách là giả chứ!”

“Hừ, người ta là người nổi tiếng trong công ty, đây chẳng phải là chuyện rất bình thường sao, ai bảo cô không xinh đẹp bằng người ta.”

“Nghe nói khi còn đi học cô ta cũng chẳng xinh đẹp, sau khi đi làm đã đi đất nước nào đó rồi sau đó đột nhiên trở nên xinh đẹp.”

“Này, đợi tôi tiết kiệm đủ tiền cũng phải ra nước ngoài một lần, với nền tảng của chúng ta sau khi chỉnh sửa chắc chắn có thể đè bẹp cô ta.”

“Này, đây không phải là trọng điểm được chứ, trọng điểm rõ ràng là Tiểu Mã và vợ tổng giám đốc...”

Mặc dù giọng không lớn nhưng cũng đủ để người ở gần nghe được đại khái, tổng giám đốc cảm thấy bệnh tim của mình sắp tái phát rồi, còn Chu Giai Viện và Cao Đồng vẫn đang trách cứ lẫn nhau.

“Cô có phải bị ngu không, có thể tùy tiện nhắc đến vết bớt của vợ tổng giám đốc sao?”

 “Anh còn không biết ngượng đi nói tôi, nếu không phải vì cái loại đầu đất như anh nói mãi không hiểu thì bà đây cần gì phải dùng chuyện này để gợi ý?”